Tôi sửng sốt, nhất thời không dám tin nhìn anh ta. Tôi vẫn luôn tin rằng con người sinh ra vốn thiện lương, nhưng tại sao có thể như vậy.
“Cố Diệc Hàn? Vì sao? Rõ ràng anh không thương tôi, vì sao phải phá hủy tôi chứ? Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì tồn thương đến anh?”
Tôi biết ơn anh ta vì năm đó anh ta đã dẫn tôi về nhà, cứu tôi một mạng. Trong tháng ngày ở cữ gần như sụp đồ, thời điềm tôi muốn chết đi, anh ta đã chăm sóc cần thận khiến cho tôi sống lại.
Nhưng mà, tại sao? Tại sao phải đi đến bước này?
ứ
Anh ta cười lạnh lùng, nhìn không ra
có bao nhiêu cảm xúc: “Chẳng phải em đã từng nói không chiếm được thì hủy diệt hay sao?”
Tôi sửng sốt, nhất thời không biết nên mờ miệng như thế nào. Lòng tôi bị đè nén có chút đau đớn, bỏ tay anh ta ra, tôi nói: “Tôi thà rằng chết ở bốn năm trước.”
Trờ lại biệt thự, trong đầu tôi nghĩ cách gì cũng không hiểu, thật ra Cố Diệc Hàn làm như thế vì mục đích gì.
Nếu như nói anh ta yêu tôi, nhưng nếu yêu thì tại sao anh ta lại chọn cách tồn thương phá hủy? Nếu không thích, vậy mục đích của anh ta là gì?
Lúc Phó Thắng Nam trờ về rất gấp gáp, trên trán còn dính mồ hôi, dường như anh đã chạy về.
Thấy tôi ngồi trên sô pha, anh nhẹ àng thở ra. Anh ôm tôi vào trong ngực,
giọng nói trầm thấp: “Sau này em không
được chạy lung tung nữa.”
Tôi gật đầu, ngầng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794945/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.