Phó Thắng Nam sắp xếp chuyện đi học cho Tuệ Minh rất tốt làm tôi gần như không gần phải nhọc lòng về chuyện gì nữa cả.
Ban đêm, trong phòng ngủ, tôi sắp xếp lại quần áo lúc mua ở Hoàng An. Chúng đều là quần áo có giá khá rẻ, nhưng tôi mặc quen rồi nên cũng cảm thấy khá thoải mái.
Phó Thắng Nam xử lý xong chuyện của công ty, lúc anh vào phòng liền thấy tôi đang là ủi quần áo. Anh đi đến bên cạnh tôi rồi nhận lấy quần áo từ tay tôi, cưỡi nhẹ: “Để anh!”
Ngón tay người đàn ông thon dài như ngọc, trên cổ tay mang đồng hồ trị giá tầm bốn tỷ làm tôi dấy lên một suy nghĩ, đôi tay này chỉ cần ký một bản hợp đồng là đã đủ để tôi sống bình bình đạm đạm cả một đời.
Anh thấy tôi đang ngơ ngác liền ngước mắt nhìn, trong mắt anh đầy sự dịu dàng: “Đang nghĩ gì thế?”
Tôi xếp hết quần áo mà anh đã ủi xong vào tủ rồi cười nói: “Trường học của Tuệ Minh đã chọn xong rồi, em cũng nên tìm việc làm đề bắt đầu làm việc thôi.”
Anh gật đầu, nhưng cũng không đồng ý lắm: “Em cứ nghỉ thêm một khoảng thời gian nữa đi.”
Tôi mím môi nói: “Đã hơn nửa tháng rồi, giờ cũng đã đến lúc.”
“Đến Tập đoàn Phó Thiên làm thì sao?” Anh mờ miệng rồi đặt một ít quần áo vào tủ đồ. Anh nhìn lướt qua quần áo trong ủ, hình như anh cảm thấy những quần áo này tôi không thích mặc, dừng một chút rồi nói: “Có quần áo nào mà em không thích thì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794942/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.