Tôi nghiêng đầu dựa vào bả vai của anh, nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ em muốn nói với anh, nhưng anh đã ở thủ đô, vì thế em muốn đến thủ đô rồi mới gọi điện thoại cho anh”
Anh gật đầu, đưa tay ra ôm tôi: “Cho dù ở đâu em cũng phải nói cho anh biết, để anh biết rằng em vẫn luôn bình an.”
Tôi “vâng” một tiếng, nhìn đám đông đang đi tới đi lui, không khỏi nói: “Làm sao anh tìm được đến đây?”
Anh mỉm cười: “Em đoán xem?”
Tôi lắc đầu, đoán không ra. Tôi ngước mắt nhìn anh, trong mắt đầy sự dịu dàng ấm áp: “Có lẽ, là do duyên phận!”
“Ừm!“ Anh gật đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi.
Trên đường người tới lui người lui lộn xộn, mưa phùn lất phất liên tục, bốn mắt nhìn nhau, nụ hôn này xuất hiện có chút bất ngờ.
Vội vàng điên cuồng, lại dịu dàng lâu dài, trong không khí có tiếng hít vào, chắc là người qua đường hơi chút kinh ngạc.
Có lễ có người qua đường nào đó đã nhận ra Phó Thắng Nam, hồi lâu anh mới buông tôi ra. Tuy rằng không có ai vây quanh, nhưng người qua đường đã dừng chân và tận lực ném ánh mắt qua đây, dường như tìm tòi nghiên cứu lại tựa như giật mình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại
Có người lấy điện thoại chụp lại, chắc là đã nhận ra Phó Thắng Nam.
Tôi ngước mắt nhìn anh, mặt nóng vô cùng:
“Bị người khác vây xem như một con
khi, đều tại anh.”
Anh cười và ôm tôi vào lòng: “Đều tại anh!”
Chiếc xe Maybach màu đen đậu ở ven
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794935/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.