Ông chủ hơi sửng sốt gật đầu: “Đương nhiên là có thể!”
Trước kia Lý Vũ Linh nói, cô ấy không thích hoa cúc trắng, nhìn chúng nhợt nhạt và bối rối, không luôn làm cho người khác vui vẻ như hoa hướng dương.
Cầm lấy một đóa hoa hướng dương và đưa nó cho Tuệ Minh, ông Phó không hứng thú với hoa nhưng tính tình ông luôn sâu sắc và trầm ổn, tôi chọn lấy một bó hoa cúc vàng.
Bà ngoại thích nhất là loài hoa đuôi phượng ở sân nhà Hoàng An, bà nói rằng loài hoa này rất ngoan cường, tuy không đẹp rực rỡ nhưng chỉ cần rải vài hạt giống
xuống đất và thêm một trận mưa lớn là nó thể theo gió mà lớn lên.
Nghĩa trang được mở rộng ra thêm rất nhiều, những bậc thềm dài và lớp sương mù dày đặc đầu mùa thu. Tôi đi trên bậc thang một lúc lâu, đã bốn năm dài trôi qua, nếu không phải đã được đánh dấu ký hiệu chỉ sợ tôi cũng quên mất vị trí.
Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy
cập trực tiếp vào
Hôm nay có rất nhiều người đi viếng họ hàng của mình, hai người dẫn theo Tuệ Minh đi viếng hai vị trường lão rồi mới đến mộ của Lý Vũ Linh.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mộ, dáng người như ngọc, khuôn mặt lạnh lùng, trong bốn năm trôi qua anh ta đã mất đi sự ấm áp của ban đầu mà dường như ngày càng trở nên lạnh như băng.
Có người nói rằng sự trường thành của một số người trên thế giới này theo
thời gian sẽ ngày càng trở nên dịu dàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794933/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.