Tôi nhíu mày, trong lời nói này của cô ta tôi lại trở thành một kẻ thứ ba không lên nổi mặt bàn.
Tình tiết trận drama này cũng thật thú vị.
Tôi nhìn cô ta rồi mð miệng nói: “Con người nếu như từ trước tới giờ không biết ngẫm lại mình, chỉ biết đem lỗi sai của mình đồ lên đầu người khác, vậy thì, cô ta không những phải nhận lấy đau khổ mà còn thất bại hoàn toàn nữa.”
Chuyện của người khác trước giờ tôi chưa bao gið tình nguyện nhúng tay vào nhiều cả, con người sống tới một độ tuổi nhất định nào đó thì chỉ muốn làm theo
cách mà mình thích.
Sau khi trờ về nhà, Tuệ Minh đã được Phó Thắng Nam đón về rồi, con bé hái rất nhiều hoa quả mang về, đang ở trong viện ôm một trái dưa hấu dùng muỗng múc ăn.
Nhìn thấy tôi thì con bé liền kích động nói: “Mẹ, mẹ đã về rồi!”
Nói xong, con bé buông trái dưa hấu xuống chạy về phía tôi.
Con bé bổ nhào vào lòng tôi, giọng nói vô cùng trong trẻo: “Chú Thắng Nam vừa nói buổi tối sẽ làm cánh gà coca cho chúng ta đó, chỉ chờ mẹ về thôi.”
Phó Thắng Nam không có ð trong viện, tôi không khỏi mờ miệng hỏi: “Chú ấy đâu rồi?”
Tuệ Minh chỉ vào sân sau rồi nói: “Chú ấy bảo mẹ có vài bộ quần áo không thể dùng máy giặt giặt được nên đang giặt tay ð phía sau ấy ạ.”
Tôi ngần ra một chốc rồi đi về phía sân sau, làm gì có quần áo nào mà không giặt được bằng máy giặt chứ?
Nhìn người đàn ông đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794923/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.