Tôi cười nhạt: “Tới lúc đó chú không thể ghét bỏ nữa đâu!”
Ông ấy nhíu mày: “Nhóc con nhà con nói gì đấy hả? Nói sao thì con cũng là con gái cưng mà nhà họ Thẩm tôi ghi tên vào gia phả, từ khi nào mà lại trở nên xa lạ như vậy rồi?”
Tôi khẽ mỉm cười, dẫn ông ấy về nhà.
Bời vì đã nhắc trước cho Chương Nam, kêu anh ấy đi đón Tuệ Minh, vậy nên khi tôi và Thầm Quang đi vào trong sân, bọn họ đã đến đó từ lâu rồi.
Tuệ Minh nhìn Thầm Quang, con bé như biết được điều gì đó, con bé đầu nhìn Thầm Quang rồi nói: “Ông
ơi, cháu đã từng nhìn thấy ông trong điện thoại của mẹ cháu.”
Tôi ngây người một lúc, Thầm Quang cũng sững sờ, ông hoài nghỉ: “Ừ, nói như vậy thì cháu biết ông sao?”
Tuệ Minh gật đầu: “Vâng, chuyên môn của cháu là đi bắt người xấu”
Tôi chợt nhận ra được mọi chuyện đang xảy ra. Có lẽ con bé đã xem thời sự vậy nên mới nói như vậy, có những lúc tôi sẽ xem thời sự buồi tối, vậy nên sẽ đề ý tới chuyện trong thành phố, đương nhiên cũng sẽ biết vài chuyện được báo đài đăng tin của Thẩm Quang.
Tuệ Minh có trí nhớ rất tốt, con bé có thể nhớ được những điều này là rất bình thường.
Tôi kéo Tuệ Minh, lên tiếng nói: “Tuệ inh, con không thề bất lịch sự như vậy
được, đây là ông ngoại đấy.”
Tuệ Minh ngầng đầu nhìn Thẩm Quang, tinh nghịch nói: “Ông ngoại có thề giúp con bắt người xấu không?”
Thầm Quang hơi cong lưng xuống, nhìn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794920/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.