“Vì vậy cô lặn lội đường xa, tốn cả chục triệu tiền vé máy bay từ thủ đô tới thành phố Giang Ninh, chỉ để ăn một bữa cơm?”
Cô ta nhướng mày: “Đúng.”
Quả nhiên không thể hiểu được thú vui của kẻ có tiền.
Vừa ăn cơm vừa trò chuyện trên trời dưới đất, tôi thật sự không biết Mạc Thanh Mây định làm cái gì.
Thấy cô ta dường như cũng không có tính toán gì, tôi thấy hơi đau đầu, cất lời: “Cô Mạc, chúng ta….”
“Tới rồi, tới rồi đây!” Lực chú ý của cô vốn không hề đặt trên người tôi, nhìn
người đang đi vào nhà hàng, vẻ mặt hưng phấn.
Tôi sửng sốt một lát, quay đầu lại, xem người nào có thể khiến một tiểu thư khuê các điên cuồng đến vậy.
Người đàn ông bước vào có khí thế xuất thần, gương mặt điền trai, toát ra vẻ dịu dàng như ngọc.
Thật là một quý ông lịch sự nhã nhặn!
Từ ngữ hình dung của tôi chỉ dừng được ð một câu này.
“Anh ấy tên Hàn Trí Trung, thế nào, đẹp trai không?” Mạc Thanh Mây lên tiếng, đôi mắt như hận không thể dán chặt lên người đàn ông kia.
Tôi quay đầu, nhấp môi: “Cho nên cô lừa tôi tới đây cả buổi chỉ vì chờ anh ta?”
Cô ta nhún vai, cười vô tội: “Giải thích như vậy không sai, dù sao ngồi ăn một
mình lâu như vậy, người khác nhìn vào rất xấu hổ.”
Tôi…
Ngồi cả buổi chỉ làm nền cho người ta.
Thôi vậy.
Tới cũng tới rồi.
Nhìn cô ta, tôi không khỏi lên tiếng hỏi: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Cô ta như đột nhiên tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794900/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.