Thầm Minh Thành… Anh ấy đỡ trán, có chút không nhịn được, nhìn tôi một lúc lâu mới nói: “Được, anh ra ngoài tìm tôm hùm cho em, sau này gọi em là bà cô luôn.”
Anh ấy đứng dậy rời đi, tôi ngồi trong phòng bao, đầu kêu ong ong, làm sao có thể không đề ý được chứ, tôi là người chứ đâu phải con rối.
Có một số việc, cho dù bên ngoài tôi có biểu hiện như không có việc gì nhưng sâu trong lòng, tôi lại đau đớn tồn thương vô cùng.
“Xùy, đời tư của cô Thầm cùng phong thật đấy!”
Kiều Cảnh Thần xuất hiện ngoài dự đoán.
Anh ta ăn mặc chỉn chu, tóc chải chuốt gọn gàng, tỉnh thần trông rất tốt nhưng không giống đến đề nói chuyện tâm sự lắm.
Tôi mím môi nhìn anh ta một cái, sắc mặt nhàn nhạt: “Cuộc sống của giám đốc Kiều cũng phong phú thật.”
Lễ mừng năm mới đi nói chuyện tâm sự, khả năng đó không cao.
Quả nhiên, phía sau anh ta liền xuất hiện một người khác, là Mạc Hạnh Nguyên.
Tất cả đều nằm ngoài dự liệu, Mạc Hạnh Nguyên nhìn thấy tôi thì sắc mặt tái đi vài phần, cô ta kéo kéo góc áo Kiều Cảnh Thần nói: “Cảnh Thần, thức ăn được rồi, chúng ta đi thôi.”
Kiều Cảnh Thần thuận tay nắm lấy tay cô ta, giọng nói nhẹ nhàng: “Đợi một chút!”
Sau đó nhìn tôi nói: “Tâm lý của cô Thẩm vững vàng thật đấy, trải qua chuyện lớn như vậy còn có thể bình tĩnh cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm nói chuyện phiếm như thế, xem ra anh ba lại quan tâm lo lắng vô ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794894/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.