Tôi sửng sốt, tại sao tôi lại cảm thấy giọng điệu này không đúng lắm? Tôi không khỏi nhìn cậu ta: “Cậu đang thích ai phải không? Ai?”
Cậu ta trầm mặc một hồi, mới nói: “Tôi thích một người, nhưng có phải muốn ở bên nhau là được ð nhau đâu?”
“Cô gái nào? Ö bên nhau bao lâu rồi? Hai người đã gặp nhau thế nào?”
Cậu ta không nói gì, thấy đèn xanh liền khởi động xe nhìn tôi: “Cậu có thể bớt nhiều chuyện không, tò mò đến thế sao?”
“Tôi là phụ nữ nên mới nhiều chuyện đó.” Nếu tôi là đàn ông thì tôi còn hỏi nhiều thế làm gì?
Xe đi được một đoạn, cậu ta ho khan nói: “Sau này sẽ biết.”
Tôi “Ừ” rồi không hỏi thêm nữa.
Vừa trờ về thành phố Giang Ninh, John liền đưa tôi đi khám bệnh, tôi không muốn đi, ai mà muốn suốt ngày bị nói là người bệnh chứ.
Cho nên, sau khi nói chuyện với cậu ta một hồi, cuối cùng cậu ta cũng thỏa hiệp đưa tôi trở lại chung cư Hương Uyển mà không phải đến nơi Vũ Linh sống trước kia.
Thay vào đó, cậu ta lên một tầng khác, xách va li, vừa vào thang máy đã nói: “Bên này không lớn bằng chung cư Sơn Thủy bên kia, nhưng ấm áp, tiện cho việc chăm sóc Tuệ Minh.”
Tôi gật đầu, trong lòng có chút áp lực và căng thẳng không nói nên lời, cậu ta nhìn ra được tôi không tự nhiên nên vỗ vai vai và nói: “Cậu đừng căng thằng, Tuệ
Minh rất ngoan và dễ nuôi!”
Tôi mím môi, “Ừ” một tiếng nhưng vẫn hơi khần trương.
Đi đến cửa, lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794876/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.