Anh nhất thời không chuẩn bị nên liền bị đầy ra hai bước, anh không tiến lên nữa, chỉ bình tĩnh nhìn tôi.
Khí lạnh làm đông lạnh bầu không khí, tôi nghĩ anh sẽ vô cùng tức giận mà mắng tôi.
Nhưng không.
Anh nhìn tôi hồi lâu rồi quay lưng sải bước đi.
Cuối cùng thì tôi cũng không biết tại Sao cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy. Anh tốt với tôi, quan tâm đến tôi, tôi biết điều đó, nhưng làm sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Nước mắt tí tách rơi xuống đất.
Trước khi anh rời khỏi phòng ngủ, tôi đã bước tới, ôm lấy anh ta từ phía sau, khàn giọng nói: “Đừng đi.”
Anh sững người, dừng bước, mặc cho tôi ôm.
“Xin lỗi!” Tôi nói rồi vùi đầu vào lưng anh.
Anh im lặng không nói, như thể đang đợi tôi mở miệng.
Qua một hồi lâu, anh nắm cánh tay đang ôm ngang hông anh, xoay người, ánh mắt âm trầm: “Nếu như em chỉ dùng một câu xin lỗi kéo tôi lại, thế thì tôi không cần.”
Tôi nhìn đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh, chúng tôi đối mặt hồi lâu.
Anh đưa tay vén mái tóc rối bù của tôi ra sau tai, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi: “Đừng quan tâm đến chuyện của nhà họ
Cô, kê cả nhà họ Trương.”
Tôi sửng sốt một chút, đã rút tay về, anh vươn tay kéo tôi vào lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Hửm?”
Chuyện nhà họ Cố vốn dĩ không cần tôi quan tâm, nhà họ Trương càng không tới phiên tôi quản.
Nhưng mấy lời trong miệng Phó Thắng Nam khác với những gì tôi hiều. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794874/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.