Mạc Hạnh Nguyên và Lâm Uyên đều bị thương, đều đã bị chịu trừng phạt, nhưng dường như tôi vẫn không có cách nào cảm thấy vui lên được, thậm chí còn cảm thấy mình đã mất di rất nhiều thứ.
Căn biệt thự to như vậy, vốn dĩ ban đầu chỉ có vài người ở, Phó Thắng Nam đi rồi, dì Triệu cũng không ở lại, vì vậy lúc này cả căn nhà yên tĩnh vắng vẻ như một ngôi mộ bị bỏ hoang vậy.
Ngoài cửa sồ là tiếng gió Đông Bắc đang rít gào từng đợt, cuối năm tuyết rơi rất nhiều, còn dày đặc hơn trong tường tượng. Cùng với gió lạnh, tiếng bông tuyết rơi xuống đất nghe vô cùng rõ ràng.
Tôi không tài nào chợp mắt được, đầu óc ong ong khó chịu. Tôi bật dậy đứng lên, ngồi trên giường mỡ máy tính ra chuẩn bị xem một bộ phim kinh dị.
Khi Thẩm Minh Thành gọi điện thoại tới đã là hai giờ sáng, tôi nghe điện thoại, anh ấy liền mờ miệng nói: “Em và Phó Thắng Nam cãi nhau à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh mơ hồ ð trên màn hình máy tính, thuận tiện trả lời: “Cãi nhau mấy ngày rồi, làm sao vậy?”
“Không có gì. Anh đang quầy ở quán bar Hoàng Gia thì nhìn thấy anh ta. Nửa đêm nửa hôm anh ta không ở bên cạnh em lại ra ngoài tụ tập ăn chơi là như thế nào hả?” Lời nói của Thẩm Minh Thành làm tôi không khỏi bật cười.
“Anh thật sự càng ngày càng giống bộ dạng anh trai rồi đó, ngay cả cuộc sống hôn nhân của em anh cũng bắt đầu lo lắng rồi.
Anh ấy “A“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794870/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.