Tôi gật đầu nhìn anh cười rồi nói: “Hay là anh ăn thử đi, ngon lắm đấy, lần trước em đã từng ăn một lần rồi, ngon lắm, cho nên hôm nay cố ý đi mua đề ăn.”
Phó Thắng Nam cau mày, không hứng thú lắm với mấy món đồ ngọt, nói: “Em muốn ăn sao?”
Tôi nhướng mày nhìn cánh tay đã được băng bó thành một cục chà bá rồi nói: “Anh nghĩ bây giờ
em có thê ăn được sao?”
Anh cong môi, trông cực kỳ đẹp trai: “Em thể hiện thành ý chút đi để anh cân nhắc xem có nên đút cho em ăn hay không.”
“Thành ý gì cơ?” Tôi vẫn chưa kịp hiểu ý của anh, nghiêng đầu sang hỏi.
Anh nói xong rồi dùng đôi mắt đẹp anh tuấn của mình xoáy sâu chằm chằm vào tôi, ánh mắt thể hiện rõ ý muốn trong lòng nên anh không cần nói ra thì tôi vẫn hiều.
Lúc đầu tôi cũng rất ngạc
nhiên nhưng sau đó tôi lập tức hiểu ra ý của anh.
Nhìn thấy gò má của anh đang xích lại gần mình, tôi cũng không keo kiệt mà hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, cười nói: “Hài lòng chưa?”
Anh nhướng mày nhếch khóe miệng lên nói: “Miễn cưỡng!”
Sau khi ăn vài miếng đồ ngọt, tôi lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của Phó Thắng Nam rồi ngập ngừng nói: “Phó Thắng Nam, anh nghĩ người chết có thề sống lại không?”
Vào cái ngày mà Cố Diệc Hàn bị tai nạn, tôi đã nhìn anh ta nằm
trong vũng máu rồi từ từ ngừng thờ. Làm sao có thể như vậy…
Phó Thắng Nam nhìn tôi, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794858/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.