Nhìn xem, tất cả mọi chuyện xảy ra bất ngờ thế này lại giống như đã được chuẩn bị từ trước vậy. Tôi bỗng nồi lên suy nghĩ muốn giết người, Phó Thắng Nam vừa đi đến đã nhìn thấy tôi đâm Mạc Hạnh Nguyên bị thương. Máu của Mạc Hạnh Nguyên đã chảy xuống thành một vũng, tạo thành một màu đỏ chói mắt. Cô ta từ từ mất đi ý thức rồi ngất đi, con dao nhỏ vẫn cắm trên bụng của cô ta. Phó Thắng Nam ôm lấy cô ta với vẻ mặt âm trầm, anh nhìn dì Triệu đang sợ hãi không biết phải làm gì, trầm giọng nói: “Mau gọi xe cứu thương!” Tôi nhìn bọn họ với tâm trí rối loạn, không nghĩ những chuyện này lại đáng sợ đến mức nào mà chỉ cảm thấy Mạc Hạnh Nguyên nhất định phải chết, chỉ cần cô ta chết thì thế giới của tôi sẽ trở lên yên bình. Phó Thắng Nam bế cô ta lên, đôi mắt âm trầm lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía tôi, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào. Bốn mắt nhìn nhau, đều là sự lạnh lùng. Đột nhiên tôi cảm thấy rất muốn cười, muốn cười thật to nhưng lại không thể nào bật cười được. Tôi khẽ cười, trong lòng ngập tràn vui mừng mà không phải sợ hãi. Anh nhìn tôi, khuôn mặt điển trai tràn đầy khí lạnh, lạnh lùng đến cực điềm, lông mày nhíu lại lộ ra vẻ phẫn nộ, trách cứ và thờ ơ. Nhìn vào ánh mắt của anh, trong lòng tôi dường như có một con dao nhỏ đâm từng chút một, mỗi một lần đâm vào là cơn đau đớn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794850/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.