Một lúc lâu sau, cuối cùng ông ta cũng không nhịn được đành mờ miệng nói: “Cô Xuân Hinh, sớm như vậy đã hẹn cô ra, làm trễ nài thời gian của cô thật sự rất xin lỗi.”
Tôi gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ông ta, đợi câu nói tiếp theo của ông ta.
Thấy tôi như vậy, ngược lại ông ta càng căng thằng hơn: “Cô Xuân Hinh biết chuyện Trần ông Hà ở Giang Ninh bị bắt chưa?”
Tôi ngần người, hơi bất ngờ nói: “Cục trường Trần bị bắt rồi à? Sao vậy?”
Ông ta thấy tôi như vậy, dường như muốn nói gì đó: “Thật ra mà nói, cô Xuân Hinh, lần này tôi tìm cô là muốn nói chuyện hợp tác
với cô.”
Tôi nhàn nhạt uống một hớp nước, nhìn ông ta rồi gật đầu, khẽ nhíu mày: “Hợp tác cái gì?”
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, ông ta tạm thời ngừng lại một lát, chờ đến khi nhân viên
phục vụ đi ra ngoài mới mờ miệng nói: “Tôi sẽ cung cấp cho cô các nơi giao dịch của tổng giám đốc Lâm và lý do tại sao cho dù bị điều tra thì bà ấy vẫn có thể tránh thoát tội, ngoài ra tôi cũng có chứng cứ có thể một chiêu giết chết người.”
Tôi chống cằm, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ông ta, hơi híp mắt lại: “Ông bảo tôi làm sao tin tường một người như ông đây?”
“Cô Xuân Hinh, thật ra thì trò chơi này suy cho cùng là xoay quanh cô. Nhìn bề ngoài, cô không hề làm gì cả nhưng thực chất kề từ
lúc Lâm Đình bị người khác tính kế thì cô đã bắt đầu suy tính rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794842/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.