La Linh nhìn tôi, có phần do dự: “Cô chủ, bây giờ đã muộn rồi, bên ngoài còn có tuyết rơi nữa, hay cô chờ cậu chủ tắm rửa xong rồi di cùng cô ạ?”
“Không cần đâu.”
Tôi ra khỏi phòng khách, bỗng nhìn thấy hai vệ sĩ đứng trước cửa như thể thần giữ cửa vậy, mặt tôi không khỏi lạnh xuống: “Tránh ra đi” Hai người kia không nói gì.
La Linh đã lên tầng gọi Phó Thắng Nam rồi.
Tôi nhíu mày, sự tức giận trào dâng trong lòng, nhưng hai tên to khỏe thế này sao tôi có thể địch nổi.
Bọn họ không nhúc nhích chút nào, chặn đường di của tôi.
Không lâu sau, Phó Thắng Nam xuống tầng, trên người anh mặc áo choàng tắm, tóc còn nhỏ nước.
Thấy tôi quần áo giày dép chỉnh tề rồi, anh nhíu mày: “Em muốn đi đâu?”
“Đi ra ngoài.”
“Để làm gì?”
Tôi có chút phiền não: “Khám bệnh.”
Anh mím môi: “Lát nữa tôi gọi Tuấn Anh tới đây, em lên nghỉ ngơi trước đi.”
“Không cần đâu!” Tôi mờ miệng: “Em muốn tới bệnh viện.” Thi thể của Cố Diệc Hàn bị mang đi rồi, anh ta không có người thân,
nqười duy nhất có thể chôn cất
anh ta chính là Phó Bảo Hân, nhưng chắc chắn anh không muốn đâu.
Mấy chuyện này chỉ có thể do tôi làm.
Gương mặt Phó Thắng Nam chìm trong u ám, đôi môi với độ cong tỉnh tế giờ đây nghiêm nghị không gì sánh bằng: “Em muốn đi bệnh viện khám bệnh gì? Là muốn mướn danh nghĩa đi khám bệnh để lo liệu hậu sự cho Cố Diệc Hàn sao?”
Tôi nhìn anh, cười nhạt: “Có liên quan tới anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794832/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.