Phó Thắng Nam đặt tôi ngồi trên ghế ngồi đề nghỉ ngơi, bên cạnh Cố Diệc Hàn đã có rất nhiều người vây quanh, máu chảy lan ra cả mảng lớn.
Tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũng đang nhìn về phía tôi mð miệng, môi mấp máy nói, tôi không biết anh ấy đang nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn đến sắp nghẹt thở.
Phó Thắng Nam đi đến bên
cạnh anh ấy, đưa tay thăm dò hơi thờ của anh ấy, rồi nhìn tôi với nét mặt nặng nề.
Tôi đứng lên, dùng chút sức lực còn sót lại đi về phía anh ấy, Cố Diệc Hàn giơ tay túm lấy tay tôi, anh vừa mới mờ miệng, thì một ngụm máu đen sì liền từ trong miệng anh phun ra ngoài.
Tôi lắc đầu, nước mắt làm cho tầm nhìn của tôi càng trở nên mơ hồ, không rõ: “Cố Diệc Hàn, anh đừng nói chuyện, anh sẽ không có việc gì đâu, bác sĩ rất nhanh liền sẽ tới đây ngay thôi.”
Anh ấy cố gắng nờ một nụ cười, nhìn có chút ảm đạm, nhợt nhạt, phờ phạc: “Thẩm Xuân Hinh, tất cả những chuyện này đều đã kết thúc rồi. Kiếp sau, đổi cho anh được gặp gõ em trước, đồi cho em được yêu anh trước.”
Tôi không biết nên nói thế nào được nữa, trái tim như bị tắc nghẽn lại, cảm giác vô cùng khó chịu, vang khắp đầu tôi toàn là những tiếng ù ù. Tôi nghẹn ngào mờ miệng nói.
“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em không nên ích kỉ như vậy, xin lỗi, tất cả là lỗi của em, em không nên…”
Không nên không quan tâm đến anh khi anh cùng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794830/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.