Anh tức đến mức nhất thời nghẹn lời, mặt đen như than, lạnh lùng nói: “Em đừng đôi co chuyện trước đây với tôi, mau tắm đi, tắm xong thì gọi tôi!”
“Không cần!” Tôi cũng nổi giận, lạnh lùng nói:
“Em tự làm được
Anh cong môi, cười giêu: “Em định tự làm bằng cách nào? Tự mình nhảy khỏi bồn tắm, để
ngã thêm lần nữa, trực tiếp tàn phế luôn à?”
“Anh…” Tôi tức đến lồng ngực sắp nổ tung,
kìm nén cơn giận, tôi nói: “Anh ra ngoài!”
Sắc mặt anh trâm xuống, tâm trạng cũng không tốt.
Nửa giờ sau.
Tắm xong, tôi nhìn mắt cá chân sưng lên
đang ngâm trong nước đến ngây người, dừng một
lúc, vẫn là tự mình vịn mép bồn tắm đứng dậy.
Tôi nhịn đau, thật ra bản thân tôi có thể xoay sở.
Kệ đồ gần bồn tắm có đặt khăn tắm và đồ ngủ, còn có xà phòng và tinh dầu, tôi ngồi ở mép bồn tắm thoa sữa dưỡng, mùi hương của tinh thân quá nồng nên tôi bỏ qua.
Lúc định lấy khăn lau tóc, tôi làm đổ tinh dầu,
thủy tinh vỡ thành từng mảnh trên mặt đất.
Tôi ngây người, nhìn những mảnh thủy tinh gần chân mình, không kìm được mà nhíu mày, nếu
phải ngồi xổm xuống để nhặt thì thật sự bất tiện.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi vẫn là ngồi xổm, lúc Phó Thắng Nam liền nhìn thấy tôi đang nhặt mảnh vỡ với tư thế kỳ quái.
“Thẩm Xuân Hinh, em có xu hướng tự ngược đãi đúng không?” Giọng anh trầm thấp và lạnh
lẽo, có thể nhận ra anh đang nghiến răng.
Tôi ngước mắt nhìn anh, vẫn chưa mặc đồ
ngủ, lập tức vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794822/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.