Nghĩ vậy, tôi nói: “Phía cục trưởng Trần vẫn luôn không điều tra được gì, phía cô có cách nào không?”
Tuy Lâm Uyên và cục trưởng Trần thân thiết, nhưng tài khoản của hai người không có một chút dính líu gì với nhau, còn về việc đàm phán tiền mặt, cũng căn bản không tìm thấy bằng chứng, hơn nữa trong nhà cục trưởng Trần không thu được manh mối nào.
Cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Những chuyện này tôi cũng không rõ lắm, thế này đi, tôi quay về tìm kiếm hỏi thăm thêm, xem thử có thể tìm được
manh mối hữu ích không” Tôi gật đầu, cũng chỉ đành như vậy.
Tôi và Hoàng Nhược Vi không trò chuyện quá lâu, nếu kéo dài, khó tránh bị người khác chú ý.
Tôi vốn dĩ định về thẳng biệt thự, nhưng nghĩ đến chuyện của nhà họ Cố, tôi dừng lại một lúc, quyết định đến nhà họ Cố một chuyến để thăm
Cố Diệc Hàn.
Nhưng lái xe chưa được bao xa, thì đã bị kẹt
xe dưới cao ốc xa hoa của trung tâm thành phố.
Nhiều người đều xuống xe, vội vàng nhìn về phía tầng dưới của cao ốc, kiểu tình huống này rõ
ràng chính là đã xảy ra chuyện.
Tôi không phải người ưa thích hóng chuyện, nhưng phía trước và đằng sau đều bị chắn, tôi không kìm được mà kéo một thím đang hào hứng để hỏi tình hình.
Phụ nữ trung niên ngoài việc đánh bài thì chính là hóng chuyện, thím đó thấy tôi hỏi, nhanh chóng kể một cách sinh động: “Ồ, cô bé nếu cháu đang vội, vẫn là nghĩ cách đi trước thì hơn, cao ốc phía trước có người muốn nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794819/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.