Tôi ngước mắt nhìn anh: “Phó Thắng Nam, có phải bác sĩ Trịnh đang ở nước Mỹ không?”
Anh gật đầu: “Công ty mở rộng quy mô, Tuấn Anh phụ trách mảng nước ngoài nên gần đây vẫn
làm việc ở đó. Sao vậy?”
“Anh có thể nhờ anh ấy giúp em một việc được không?” Tôi thật sự không yên lòng. Đã liên tục mấy tháng trời tôi không thấy bóng dáng Vũ Linh, thậm chí không thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy. Mỗi lần gọi điện thoại với.John, cậu ta luôn nói mấy câu rồi cúp máy, tôi không thể biết rõ lúc này họ đang sống như thế nào, có khỏe hay
không.
“Ừ. Tối nay có liên quan, lúc đó em có thể nói với Tuấn Anh” Anh dừng một chút, thấy tôi lấy ra
mấy thứ mà mình đã chuẩn bị để ra ngoài, không
khỏi nhíu mày: “Sao vậy? Không muốn đi nữa hả?”
Tôi gật đầu: “Vũ Linh với.John đã đến nước
Mỹ nôi.”
Anh khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy thì tôi đi làm
chút chuyện, tối lại về đón em đi liên hoan” “Không cần, em tự lái xe qua đó”
“Thẩm Xuân Hinh, em có nhận thấy em đã
quen với việc từ chối tôi không?”
Tôi ngẩn người, thấy gương mặt có vẻ sa sút của anh, bình tĩnh nói: “Không phải như anh nghĩ đầu, em…”
“Được rồi, buổi tối lái xe chú ý an toàn” Nói rồi anh đanh mặt rời đi.
Anh tức giận à? Tôi bóp trán, cảm thấy đầu ù đi.
Đến bảy giờ tối, tôi lái xe đến khách sạn Hoàng Gia, đỗ xe rồi tìm đến phòng riêng, khi ấy
mọi người đều đã đến đông đủ.
Phòng riêng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794801/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.