Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm chết như thế này, không cam tâm chết một cách không
rõ ràng như vậy được.
Thấy tôi tức giận, anh ta thở dài, đặt tay tôi vào dưới chăn bông rồi nói: “Em đừng có ngốc nữa. Con đường phía trước còn dài lắm. Em cứ từ từ bước đi thôi.”
Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà và bắt đầu sững sờ. Làm sao tôi lại không thể đủ
can đảm để đâm Phó Thắng Nam chứ?
Tôi lại chìm vào giấc ngủ và thức dậy vào
đêm khuya.
Những người vốn đang gặp nhau trên đường xuống suối vàng giờ lại đối mặt nhau trong phòng bệnh.
Phó Thắng Nam vẫn mặc một bộ âu phục màu đen được thiết kế riêng như mọi khi, có lẽ bởi vì nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao, anh cởi áo khoác ngoài ra, chiếc áo sơ mi trắng được ủi
phẳng phiu và tỉ mỉ, giống hệt anh vậy.
“Dậy đi””Anh bước tới, ánh mắt rơi vào người
tôi, phản chiếu một tia sáng yếu ớt.
Tôi nhắm mắt lại và thực sự không muốn nhìn
thấy anh. Anh nói tiếp: “Có chỗ nào khó chịu không?” Tôi im lặng và không có ý định muốn nói. “Muốn uống nước không?”
Ở mu bàn tay tôi đang đau âm ỉ, tôi cau mày, hai tháng nay tôi truyên dịch quá nhiều, vết bầm tím trên mu bàn tay đã để lại lâu lắm rồi, thế nhưng nó vẫn không chịu tiêu tan, thật sự khiến người ta rất khó chịu.
Cơ thể tôi được nâng lên một cách vững chãi,
tôi cau mày mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt
đẹp trai tuấn lãng của Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794778/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.