Tôi hơi cáu kỉnh, cũng không muốn nhiều lời với anh ta, nhìn Cố Diệc Hàn nói: “Gọi người gói lại
đi, chúng ta về nhà ăn”
Cố Diệc Hàn gật đầu đồng ý, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị Thẩm Minh Thành ngăn lại: “Thẩm Xuân Hinh, em làm sao vậy? Em có biết khoảng thời gian này mọi người vì tìm kiếm em mà đã phát sinh ra chuyện gì không? Em có biết
có người…
“Tổng giám đốc Minh Thành, nếu anh muốn tốt cho cô ấy thì tốt nhất là anh đừng làm phiền cô ấy nữa, cô ấy đã chịu đựng đau khổ nhiều hơn
so với sự tưởng tượng của anh rất nhiều lần”
Cố Diệc Hàn mở miệng nói, bảo nhân viên gói đồ lại, sau đó kéo tôi lên xe, anh ta nhìn thấy sắc
mặt không được tốt của tôi.
Anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Minh Thành rồi nói tiếp: “Nếu anh muốn bức chết cô ấy thì cứ tiếp tục dây dưa đi”
Thẩm Minh Thành vẫn không chịu nghe, túm lấy cánh tay tôi nói: “Không phải đã điều trị tốt rồi
sao? Tại sao vẫn còn phát tác?”
Nói xong, anh ta nhìn Cố Diệc Hàn, giọng nói có phần ác độc: “Rốt cuộc là sao lại như thế này? Bệnh của em ấy không phải đã được chữa khỏi rồi sao?”
Cố Diệc Hàn khá sửng sốt, anh ta hoài nghi nhìn tôi hỏi: “Trước kia còn có bệnh sao?”
Tôi gật đầu, nhìn về phía Thẩm Minh Thành nói: “Bây giờ tôi không muốn nói gì cả, anh để tôi về trước đi, được không?”
Không mang theo thuốc, tôi không thể nào
khống chế được cảm xúc của mình.
Thẩm Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794775/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.