Người con trai như thế này đúng là cực phẩm nhân gian.
“Thẩm Xuân Hinh” Có tiếng gọi ở bên tai, cả người tôi như cứng lại, tiếp tục tiến vê phía phòng khách.
Phó Bảo Hân nở nụ cười: “Cháu đang có bầu, bụng cũng khá lớn rồi, đi đường phải cẩn thận chút”
Tôi gật đầu, tôi có cảm giác có ai đó ở đằng
sau đang nhìn tôi, tôi bất giác quay đầu nhìn lại.
Cố Diệc Hàn nhìn tôi với đôi lông mày sắc bén, bốn mắt chạm nhau, tôi bỗng rùng mình, tôi theo bản năng nở một nụ cười, nhẹ gật đầu biểu thị lời chào hỏi với anh ta.
Cố Diệc Hàn nhếch lông mày, ngoài ra không có bất cứ hành động dư thừa khác, cúi đầu tiếp
tục đọc sách.
Phòng khách của Nhà họ Cố rất sang trọng, hào nhoáng, dưới cầu thang có đặt một chiếc đàn Piano rất đắt tiên, chiếc đàn này được bảo dưỡng rất tốt.
Phó Bảo Hân phân phó người đi chuẩn bị đồ ăn, rồi ra chào hỏi tôi và Phó Thắng Nam, chúng tôi ngồi tại sảnh tiếp khách, đôi mắt bà toát lên vẻ ấm áp, dịu dàng nói: “Chú Cố của cháu đang ở công ty rồi, một lúc nữa chú ấy sẽ trở về”
Nói xong, bà ấy nhìn sang phía tôi cười nói: “Cháu mang thai cũng được bảy tháng rồi nhỉ, đã biết ngày dự sinh chưa?”
Tôi cười cười nhìn sang phía Phó Thắng Nam nói: “Anh ấy đã chuẩn bị xong hết rồi ạ?”
Phó Bảo Hân gật đầu, trên mặt hiện lên ý cười, nụ cười làm người đối diện cảm thấy ấm áp.
Nói chuyện phiếm một hồi, Phó Bảo Hân đưa chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794739/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.