Tôi mở miệng muốn hỏi xem anh có bị thương không, nhưng lời còn chưa nói ra đã thấy một đôi
tròng mắt đen sì của anh cứ nhìn chằm chằm tôi. Tôi liền có chút sợ hãi.
“Về đây làm gì?” Anh cau mày lại, trên gương
mặt vẫn còn sự lạnh lẽo.
Tôi cúi đầu, chung quy chuyện này cũng là do mình tôi lâm vào tình thế cấp bách nên không xử
lý tốt.
Im lặng một lúc rồi tôi mới nói: “Phó Thắng Nam, thực xin lỗi, em không thể mặc kệ anh ấy mà không quan tâm được. Nếu bây giờ anh còn tức giận, vậy thì anh cứ đánh em, mắng em cũng được.”
“Ha ha.”
Anh bật cười, lạnh lùng nói: “Tôi đánh em?
Mắng em sao?”
Nhìn anh, tôi gật đầu khẳng định lời mình vừa
nói: “Đúng. Nếu anh tức giận, anh có thể đánh em” “Đánh em?”
Anh tức giận đến bật cười thành tiếng: “Thẩm Xuân Hinh, từ bao giờ em lại học được cách vừa đấm vừa xoa rồi thế? Cô ở nhà họ Phó mấy năm nay cuối cùng cũng đã học được cả cách lươn lẹo. Hửm?
“Hay anh uống canh nóng làm ấm bụng trước đã. Dù sao nếu không ăn gì thì sẽ không tốt cho dạ dày” Hiện giờ nếu đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể dỗ dành như vậy, nếu như tỏ thái độ cứng rắn
quá mức, chỉ sợ…
Giờ phút này sắc mặt anh trở nên vô cùng u
ám, giống như mưa gió ồ ạt trên bầu trời.
“Chuyện của Thẩm Minh Thành, em không
tính giải thích một chút cho tôi nghe sao?”
Tôi nhíu mày, đề cập đến chuyện này, liền không khỏi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794735/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.