“Ừ. Bạn cùng lớp đại học cũng là bạn bè.”
“Cùng nhau đi ăn cơm thôi.” Chuyện như vậy cũng chỉ là trùng hợp, nghe theo ý tứ của John, lẽ ra Trần Húc Diệu phải biết John khi anh ta còn học đại học.
Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một chút, Trần Húc Diệu nhỏ hơn chúng tôi mấy khóa thì làm sao
John lại biết đến anh ta được. Tại nhà hàng. Sau khi bốn người dùng bữa
xong, Trần Húc Diệu có việc nên di trước, còn Lý Vũ Linh sau khi nhận được điện thoại, sắc mặt cô ấy không được tốt nên đã lập tức rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại tôi và John, cậu ta nheo mắt lại, mờ miệng nói: “Tìm quán cà phê ngồi nói chuyện được không?”
Tôi đồng ý, vì vậy sau đó chúng tôi đồi địa điểm.
Tôi có chút ngượng ngùng khi
mờ miệng nói về loại chuyện xấu hồ này.
Sau khi đấu tranh trong lòng một lúc lâu tôi mới dám nói ra, mặc dù bình thường.John nhìn không mấy đứng đắn nhưng lại rất nghiêm túc trong công việc.
Cậu ta nhìn tôi nói: “Đây là do chướng ngại tâm lý gây nên chứ không phải do vấn đề sinh lý. Nên vấn đề này cần phải do cậu và Phó Thắng Nam cùng nhau nói chuyện.”
Tôi nhíu mày: “Nhưng tôi không muốn cho anh ta biết
chuyện này.”
“Sơ cái gì chứ? Cậu là người bị hại còn phải để ý nhiều như vậy làm gì? Phó Thắng Nam cũng có quyền được biết việc này.”
John hơi cao giọng rồi dừng lại một chút nói: “Cậu có bệnh sạch sẽ quá mức trong vấn đề tình cảm nên trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794728/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.