Tôi ngước mắt nhìn bóng mình trong mắt anh: “Tôi có thể dày vò anh sao?” Ngừng một chút, tôi không khỏi bật cười: “Cũng đúng, tính thời gian thì anh cũng nên cùng người trong lòng vuốt ve an ủi. Lúc này dì Triệu lại gọi anh về, đúng thật là dày vò anh.”
Coi nhẹ vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ của anh, tôi mang theo vài bẩn giả vờ có lỗi nói: “Xin lỗi nha,
chuyện như này lần sau tôi cam đoan sẽ không xảy ra nữa. Cũng không còn sớm, anh vẫn nên đi theo trái tim mình đi, tôi cũng cần nghỉ ngơi!”
“Thẩm Xuân Hinh!” Anh đè nén tức giận: “Em cứ phải dùng mấy lời bóng gió để châm chọc sao?”
Tôi nhíu mày, ra vẻ bất cần đời: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng có cái bản lĩnh này đâu!”
“Em…” Anh bị chọc đến bật cười, kéo tôi từ trong nước dậy, rồi đặt tôi lên giường.
Tôi kéo chăn che mình lại thì nghe anh cười mỉa mai một tiếng: “Còn biết thẹn thùng à?”
Không để ý anh, tôi mím môi, nhìn lướt qua bên giường thấy không có quần áo, sau đó lại thấy anh cời áo khoác ướt đẫm ra.
Áo sơ mi cũng ướt một nửa, dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhìn vào là thấy mê người. Tôi mím môi nhíu mày: “Phó Thắng Nam, tôi không muốn làm với anh!”
Động tác cởi áo của anh dừng lại, cười mỉa thành tiếng: “Em có vẻ rất đề cao sức khỏe của tôi.” Anh
lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi mờ miệng nói: “Yên tâm, tôi còn chưa vô lý như vậy!”
Thấy anh cời áo sơ mi ra, ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794710/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.