“Tôi ly hôn hay không ly hôn thế nào cũng không có liên quan gì tới anh. Tôi cảm ơn anh đã quan tâm tôi, nhưng cũng chỉ là cảm kích. Chuyện của tôi sau này mong anh đừng can dự vào nữa, xem như nề tình chúng ta là anh em, tôi cầu xin anh”
Nói xong, tôi đứng dậy: “Cảm ơn hai vị, thời gian không còn sớm, tôi đi về trước.” Không đợi anh ta
cử? lời, tôi trực tiếp rời khỏi phòng.
Vừa ra đến cửa thì lại nghe thấy tiếng thủy tinh bị đập vỡ trong phòng. Tôi không dừng lại mà thuận theo cầu thang đi xuống dưới.
Vũ Linh ngồi trong sảnh lớn của quán đới tôi, lúc nhìn thấy tôi thì chạy vội lại bên cạnh, lo lắng nói: “Cậu không sao chứ? Anh ta có gây khó dễ gì cho cậu không?”
Cô ấy kéo tay tôi khẩn trương nói, tôi lắc đầu: “Không, cũng muộn rồi, mình về thôi!”
Cô ấy hoảng sợ lẫn bất an liếc tới lầu hai mấy lần, Thẩm Vĩnh
Thành mặt u ám đã đứng ở ngoài hành lang trầm mặc nhìn chúng tôi.
Cô ấy nắm chặt tay tôi, gật đầu: “Được, chúng ta về nhà!”
Lúc đến khu chung cư, đã là rạng sáng. Chúng tôi rửa ráy qua loa rồi lên giường nằm. Gần đây tôi cứ có chút âm thầm sợ hãi, không thể nào ngủ một mình được. Cũng may là có Vũ Linh nằm bên, có thể ngủ qua một đêm.
Ngày hôm sau.
Khí hậu ở thành phố Yên Tích có tiếng là tuyệt vời. Mới sáng sớm
bảy giờ, ánh mắt từ ngoài đã lọt vào khe cửa, trong phòng mờ mờ, vô cùng đẹp đẽ.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794705/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.