Cô ấy gật đầu, trên mặt mang theo nét cười nhàn nhạt: “Giám đốc, khoảng thời gian này rất cảm ơn cô, cũng thật xin lỗi. Nhưng quyết định này cũng là quyết định của chính tôi.”
Nói đến đây tôi có nói gì thêm cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi gật đầu: “Vậy được rồi, cô bớt chút thời gian soạn đơn từ chức cho tôi, sau đó bàn giao lại công việc một chút.”
Cô ấy đứng trước mặt tôi, vô cùng nghiêm túc cúi người một cái, vừa xoay người đi được vài bước lại quay đầu nhìn tôi, nói: “Giám đốc, chuyện Hạ Vỹ của Phó Thiên không có đơn giản như chúng ta nhìn thấy bề ngoài đâu.”
Tôi sững sờ, chưa kịp hỏi thì cô ấy đã ra khỏi văn phòng.
Gần đây tâm trạng không tôi, rất hay quên, mạch suy nghĩ cũng đứt quãng, tôi cũng hiều rõ vấn đề về kiểm toán Phó Thiên và Hạ Vỹ, nhưng trong lúc nhất thời lại không có biện pháp gì.
Phó Thắng Nam cũng không nguyện ý bàn công việc với tôi ở nhà, cho nên những việc này tôi cũng chỉ có thể gác lại.
Đến giờ cơm trưa, Phó Thắng Nam gọi điện bảo tôi tới văn phòng của anh.
Không cần đoán cũng biết,
anh muốn cùng tôi ăn cơm trưa. Không biết có phải Phó Thắng Nam cố ý không mà phòng làm việc của anh cũng đồi sang tông màu ấm, thảm thực vật ban đầu đặt trước cửa đã được thay thế
bằng hai chậu cây tùng xanh.
Sảnh lớn ban đầu trống rỗng cũng được đặt thêm Scindapsus và các cây khác.
Giờ cơm trưa, Trần Văn Nghĩa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794698/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.