Cơ thể bị anh ôm có chút hơi chặt, tôi tựa vào lồng ngực của anh, tôi không khỏi muốn cười, vốn dĩ đàn ông thật sự thích những người phụ nữ yếu đuối.
Nhận thấy anh dùng lực có chút mạnh, tôi hơi sửng sốt một chút, hai má bị tay anh nâng lên, đối diện với con ngươi tối đen của anh.
Anh lạnh lùng mờ miệng: Xuân Hinh, đây không phải là cô, hãy là chính cô!”
Tôi…
Tôi không khỏi bu môi, trợn mắt nhìn anh nói: “Lâm Hạnh Nguyên có thể nói nói như vậy thì tại sao tôi không thể chứ?”
Thật là kỳ lạ, cùng là ra vẻ đáng thương, sao tôi lại không thể?
Anh bật cười:
“Cô có tôi rồi, không cần tỏ ra đáng thương nữa, mặt khác cô cũng không đáng thương.”
Tôi đột nhiên cảm thấy, tôi căn bản là không nên diễn trò với Phó Thắng Nam. Tôi trực tiếp từ lồng ngực của anh ngồi dậy, đi thằng vào phòng tắm.
Quả nhiên, có một vài kịch bản, chỉ thích hợp với một số người mà thôi.
Từ phòng tắm đi ra, Phó Thắng Nam đã nằm ở trên giường, tôi lau tóc, ngồi trước bàn trang điểm, chuẩn bị sấy tóc.
Anh đứng dậy, mở miệng nói: “Lại đây.”
Tôi nghĩ chắc anh muốn tôi đi ngủ nên nhíu mày nói: “Tóc vẫn chưa khô đâu.”
Anh ừ một tiếng, vẫn mờ miệng nói: “Lại đây.”
Tôi đi qua, nhìn anh nói: “Có chuyện gì vậy?”
Anh đặt tôi ngồi lên trên giường, lấy khăn mặt lau tóc cho tôi, thanh âm lạnh nhạt nói: “Dùng máy sấy sẽ làm tồn thương tóc.”
Tôi mím môi: “Nhưng dùng khăn mặt thì sẽ rất lâu.”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794694/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.