Đỉnh đầu tôi bắt đầu có chút đau, tôi bấm bấm lòng bàn tay: “Có việc sao?”
“Nhớ em!” Từ trước đến giờ, ngữ khí của anh ta đều lạnh lùng
cao ngạo như vậy.
Lần trước anh ta và Phó Thắng Nam đánh nhau xong liền biến mất, tôi vốn nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được thanh tịnh một thời gian, hiện tại chỉ sợ là không thể.
“Không có việc gì thì em cúp máy đây!” Một cái Phó Thắng Nam đã khó đuôi di rồi, hiện tại lại thêm một cái Thẩm Minh Thành, thật đau đầu.
Điện thoại liền truyền tới tiếng cười nhẹ của anh ta từ đầu bên kia: “Em không nhớ anh trai à2”
“Thần kinh!” Cúp điện thoại, đầu tôi ong ong, khó chịu vô cùng.
Ghé vào tay lái nghỉ một lát, không bao lâu sau tôi nghe thấy tiếng gõ cửa xe, tôi ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Văn Nghĩa, anh ta đang đứng bên cạnh xe.
Mờ cửa kính xe, anh ta cung kính nói với tôi: “Cô Thẩm, tổng giám đốc Phó nói tôi đến đây đón cô”
Âm hồn không tiêu tan.
“Tôi nói, tôi không đi!” Trong lòng nghẹn lâu rồi, khó tránh khỏi ngữ khí có phần không tốt.
Trần Văn Nghĩa vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Phó nói tôi đón cô!”
Tôi có hơi giận dữ: “Tôi biết, tôi biết, lát nữa tôi tự đến, ok?” “Tôi đưa cô!” Tôi, mẹ nó…
“Bộp!” Tôi không nhịn được, đập mạnh vào tay lấy một cái, có chút nóng nảy, tôi nói: “Tránh ra”
Anh ta dịch người sang bên, sau đó đứng một bên chờ tôi xuống xe.
Tôi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794689/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.