Thế nên, tôi và Lâm Hạnh Nguyên cùng ngã xuống đất. Có lẽ là xuất phát từ bản năng làm mẹ, tôi vội vàng dùng đầu gối và khuỷu tay chống xuống đất.
Lâm Hạnh Nguyên ngã về phía ngược lại so với tôi. Mông cô ta đập xuống đất, vừa ngã xuống đã gào lên: “A…”
Tiếng gào đó rất lớn, khiến cho Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa lập tức chạy lại.
Trong tay Phó Thắng Nam còn đang cầm điện thoại, nhìn thấy hai người chúng tôi cùng ngã xuống, lông mày anh cau lại, vươn tay đỡ Lâm Hạnh Nguyên bên cạnh lên.
Sau đó anh mới đi đến cạnh tôi. Lúc ấy tôi đã được Trần Văn Nghĩa đỡ lên rồi. Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhìn về phía Lâm Hạnh Nguyên đang khoanh tay làm ra vẻ oan ức đứng đó. Chỉ thấy trên mu bàn tay cô ta bị rách một mảng lớn, chảy cả máu, nhìn qua có chút chói mắt.
Tránh khỏi cánh tay Phó Thắng Nam đang đỡ mình, tôi mở miệng nói: “Cô Lâm bị thương rồi, anh đưa cô ấy đi bệnh viện xử lý một chút đi.”
Sau đó tôi nhìn về phía Trần Văn Nghĩa, bảo anh ta: “Có thể dìu tôi tới sô pha ngồi một chút được không?”
Trần Văn Nghĩa gật đầu, đỡ tay tôi bước đến bên ghế sa lông trong phòng khách.
Lâm Hạnh Nguyên không hiểu ra sao bị bỏ lại, vừa đau đớn vừa oan ức, nước mắt rơi xuống từ lâu, vô cùng đáng thương nhìn Phó Thắng Nam: “Anh Thắng Nam, em đau!”
Phó Thắng Nam nhìn tôi một chút, sau đó nhìn Trần Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794678/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.