Trải qua sống chết đã mấy lần, bây giờ tôi rất bình tĩnh, cầm quần áo sửa sang lại đã gấp ngay ngắn, dì Triệu vội vội vàng vàng đi lên kéo tôi nói: “Xuân Hinh, cô cũng không thể đi! Tâm trạng cậu Phó không có tốt, nhưng trong lòng của cậu ấy, cô có thể thấy, các cô các cậu, không thể bởi vì xúc động nhất thời mà tùy tiện đưa ra quyết định, sau này sẽ phải hối hận.”
Tôi bị dì Triệu ngăn lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Dì Triệu, tôi chỉ là không muốn ở nơi này, cũng không phải đi xa.”
Dì ấy lắc đầu cứ nắm lấy tay tôi, thấy không khuyên được ta, liền khóc luôn nước mắt nước mũi chảy dài thành một hàng.
Ta vỗ trán, thật sự là bất đắc dĩ.
Giày vò nửa ngày, tôi không thể làm gì khác hơn là đồng ý, cuối cùng vẫn ở lại, nhưng mà không ngủ trong phòng ngủ chính nữa, mà chuyển qua phòng ở ngoài vườn hoa.
Thai nhi đã được ba tháng, bụng cũng bắt đầu to lên, tôi cũng không thể một tay đỡ bụng khắp nơi chạy linh tỉnh được, cho nên mỗi ngày ngoài công ty và biệt thự tôi cũng không đi đâu.
Cũng may chuyện của Hạ Vỹ không nhiều, mỗi ngày đến công ty chỉ cần nhìn báo cáo thị trường với kiểm tra số liệu một chút là được.
Nghe nói Phó Thắng Nam ra đi công tác ở nước ngoài, tôi cũng không có đề ý, cho dù ở trung dưới một mái nhà, nhưng tâm không ở chung một chỗ, anh ta đi nơi nào
đều không có quan hệ với tôi.
Thứ sáu lúc chạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794675/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.