Nói tới đây, tôi không khỏi cười nhạt nói: “Đúng rồi, tuy trên danh nghĩa quán bar Thời Gian là của Lâm Hạnh Nguyên, nhưng tài sản của cô ta cố bản đều từ chỗ Phó Thắng Nam đúng không? Tốt nhất là hai người đừng chọc tôi, nếu không thì ngày nào đó khiến tôi mất hứng, tôi sẽ mời luật sư kiện lên tòa án, làm mợ chủ nhà họ Phó, tôi nghĩ nếu tôi muốn thu hồi số tài sản mà chồng tôi vô duyên vô cớ
cho ra ngoài, hẳn là không khó, anh nói xem có đúng không, tồng giám đốc Kiều?”
“Miệng lưỡi sắc bén” Kiều Cảnh Thần không ngờ tới tôi sẽ đột nhiên phản kích, trong lúc này kìm nén tới mức mặt đỏ bừng, khi muốn tiếp tục cãi nhau với tôi, thang máy đã tới nơi.
Tôi nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Rất chờ mong có ngày chó liếm chuyền thành chính thức, cố lên, tổng giám đốc Kiều.”
Thấy anh ta tức tới mức mặt đỏ tía tai, cảm giác không thoải
mái mà buổi sáng Phó Thắng Nam cho tôi lập tức tiêu tán sạch.
Trờ lại văn phòng, đã có tôn đại thần đã sớm đợi.
Hoàng Nhược Vi vội vàng đi tới đón tôi, vừa đi vừa nói: “Giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Trần của Tỉnh Kỳ đã đợi cô ở trong văn phòng một buổi sáng rồi.”
Tôi gật đầu nói với cô ấy: “Giúp tôi hâm nóng một cốc sữa nóng.”
Vào văn phòng, Trần Húc Diệu bắt chéo hai chân, vô cùng nhàn nhã nằm trên ghế làm việc, nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy động tĩnh, anh ta không mờ mắt ra, chỉ kéo dài giọng nói: “Giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794648/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.