Tầng hầm của tập đoàn Phó Thiên rất rộng và trống trải, tôi ngồi trong xe nghe điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng vang mơ hồ, u ám âm trầm.
“Ừ, Yên Tích đúng là chỗ tốt, rất thích hợp để sống, rất nhàn nhã, tớ ð chỗ này mấy ngày, cảm thấy rất thích nhịp sống ở đây, thời tiết cũng khá ổn, rất thích hợp để sinh hoạt.”
Vũ Linh nói một tràng, tôi mở loa ngoài của điện thoại, khởi động xe, hầm xe quá trống, trong lòng tôi có chút sợ hãi.
Vừa lái xe, tôi vừa nói: “Cậu có thể ở Yên Tích thêm vài ngày đề thích ứng, sẵn tiện xem nhà giúp tớ, Phó Thắng Nam lại giao cho tớ một dự án, hơi vất vả, có lẽ sắp tới tớ không thể rút thời gian đi được.”
Cô ấy mắng một câu, tức giận nói: “Cậu đã định đi rồi, còn nhận dự án gì nữa, muốn đi thì đi dứt khoát một chút, đừng lề mề dây dưa.”
Tôi không biết phải đi dứt khoát như thế nào, nhưng lòng người dễ thay đổi, nào đơn giản như mấy câu nói.
“Âm” Tôi vừa lái ra khỏi chỗ, bất thình lình không biết đụng phải cái gì, trong lòng căng thẳng, nói với điện thoại: “Vũ Linh, hình như tớ đâm phải cái gì rồi, tớ cúp máy trước đây, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.
Dứt lời, không đợi Vũ Linh mờ miệng, tôi ấn cúp điện thoại, mờ cửa xuống xe xem thử.
Trong hầm xe trừ động vật nhỏ ra thì không còn gì khác, hi vọng không bị đụng quá nghiêm trọng.
Tôi tìm một vòng, quả nhiên ở góc chết sau xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794637/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.