Dừng một chút, tôi vẫn xuống xe, đi đến bên cạnh ghế lái phụ, kéo ống tay áo của Phó Thắng Nam: “Phó Thắng Nam”
Sợ là anh uống quá nhiều trong dạ dày khó chịu, cũng không thể ngủ được, vừa bị tôi gọi đã tỉnh.
Anh hơi hé mắt nhìn tôi một cái, nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng, giọng nói hỡi hợt: “Cô đưa tôi trờ về?” Tôi gật đầu, không biết bây giờ anh đang say hay đang tỉnh, mờ miệng nói: “Xuống đây di, không còn sớm nữa.”
Đã sắp rạng sáng rồi, một người phụ nữ có thai như tôi thật sự không có tỉnh thần và sức lực chịu đựng với anh.
Anh ngồi thằng người dậy, cơ thể thon dài ở yên tại chỗ, dường như không có ý định xuống, lại không nói lời nào, đôi mắt đen mờ to, nhìn rất vô hại, nhưng tôi biết tính tình của anh, nắng mưa thất thường.
Suy nghĩ một chút, tôi vẫn mở miệng hỏi: “Có cần em dìu anh xuống không?”
“Tôi muốn tắm nắng.” Anh mờ miệng, sau đó ngồi trong xe bất động.
Tôi bị sốc bởi câu nói của anh, bây giờ tắm nắng? Đúng là quá say rồi.
“Được, anh từ từ phơi nắng đi.” Bây gið tôi không có sức ở đây giày vò với anh, cả người khó chịu cực kỳ, dứt khoát quay vào biệt thự.
Tiến vào phòng ngủ, tôi nằm
ngủ một lát, thấy hình như trong phòng khách không có động tĩnh gì, trong lúc nhất thời có chút lo lắng anh sẽ chạy lung tung, đang nửa đêm nửa hôm, nếu ra ngoài gặp chuyện không may thì sao đây.
Đấu tranh một lát, tôi đứng dậy xuống lầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794626/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.