Tôi gật đầu, không hề giấu diếm: “Vốn dĩ anh ấy định ly hôn với tôi, nếu như tôi nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ cho rằng tôi đang dùng đứa bé này để uy hiếp anh ấy không ly hôn.”
Trịnh Tuấn Anh nhướng mày: “Nhưng bây giờ cậu ta đã biết rồi, cô định làm thế nào?”
Bị anh ta hỏi như vậy, tôi ngần người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Tôi nhìn về phía anh ta hỏi dò: “Phó
Thắng Nam có muốn đứa bé này không?”
“Tôi không phải Phó Thắng Nam.” Anh
ta mở miệng, nhét điện thoại trong tay vào túi quần, nhìn tôi rồi nói: “Nhưng Phó Thắng Nam đã ba mươi rồi, cậu ta không có lý do gì không muốn”
Dứt lời, anh ta đút tay vào áo blouse, đi ra ngoài.
Nói vậy, Phó Thắng Nam sẽ muốn đứa bé này ư?
Nhưng cuối cùng vẫn là tôi vui mừng quá sớm, lúc Lâm Hạnh Nguyên xông vào phòng bệnh, tôi đang truyền dịch, cô ta
gần như phát điên lao vào, bóp cổ tôi.
Ánh mắt cô ta đỏ ngầu đáng sợ: “Tại sao, tại sao cô lại mang thai? Thẩm Xuân Hinh, cô hại chết con của tôi, cô đừng hòng sinh đứa bé này ra.”
Tôi bị cô ta bóp cổ, không thở nổi, chỉ
có thể bấu lấy tay cô ta, cố gắng tự cứu lấy bản thân, cảm xúc của cô ta sụp đổ, căn bản không kìm chế được bản thân.
Gương mặt cô ta dữ tợn nhìn tôi: “Tôi sẽ không để đứa bé này ra đời, cô đừng hòng sinh đứa bé này ra để ràng buộc anh Thắng Nam”
Người thường ngày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/251256/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.