“Sao lại không thích hợp?” Tên côn đồ bị đập vừa nãy mở miệng, nhìn tôi cười xấu xa nói: “Vừa rồi là mày ném tao à?”
Tôi gật đầu: “Không cẩn thận ném tới, thật xin lỗi!”
“Đệch! Mày muốn chết à!” Nói tới đây, tên côn đồ lập tức giơ cây gậy trong tay lên đập về phía tôi, tôi và Vũ Linh cùng tránh ra, sau đó quơ một chai bia đập tới.
Mấy người không ra tay vốn còn định xem náo nhiệt, thấy tôi và Vũ Linh đánh trả, lập tức giơ gậy gỗ trong tay lên tấn công chúng tôi.
Tôi và Vũ Linh biết chút quyền cước nên đánh nhau với mấy tên côn đồ này cũng không chịu thiệt gì, lúc cảnh sát đến mấy người đều bị thương, cũng may không nghiêm trọng, cùng bị dẫn đến cục cảnh sát.
Ghi chép khẩu cung ở cục cảnh sát, tuy rằng tôi và Vũ Linh là người bị hại nhưng dù gì cũng tham gia đánh nhau, vì vậy cần tìm người đến nộp tiền bảo lãnh.
Vũ Linh là cô nhi, ở thành phố Giang Ninh này trừ tôi ra thì không còn người bạn nào khác, vì vậy cũng chỉ có thể trông chờ tôi tìm người đến nộp bảo lãnh.
Thường ngày tôi ngoại trừ đến công ty thì ð nhà họ Phó, cũng không giao tiếp nhiều, bên cạnh căn bản không có bạn bè gì, nghĩ nửa ngày, tôi dứt khoát to gan gọi cho Trịnh Tuấn Anh.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì được kết nối, bên kia đầu dây điện thoại không lên tiếng, tôi có chút lúng túng, mỡ miệng nói: “Bác sĩ Trịnh, thật ngại quá, giờ này rồi còn gọi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/251253/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.