Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina
Thư ký đi về phía Cung Âu báo cáo hành trình đã sắp xếp.
Cung Âu ngồi ở đó vừa làm việc vừa nghe, con ngươi đen lại liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.
"Tổng giám đốc, một hồi thì không thể sắp xếp cái gì, vậy để tôi đẩy ngày hẹn lão tổng của proton sang ngày khác nhé" thận trọng là đực tính cần thiết của một thư ký.
"Chúng ta không có an bài nào khác?."
Cung Âu ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía thư ký.
"Nha, tôi thấy ngài vẫn luôn nhìn thời gian còn tưởng rằng ngài sắp có chuyện quan trọng gì." Thư ký cúi đầu nói, "Vậy tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài trước."
Cung Âu cúi đầu phê duyệt báo cáo, đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy hình của Thời Tiểu Niệm ở trong màn hình máy vi tính, tay cô đang cầm một cốc nước, trên ngón áp út trống trơn, không có bất kỳ vật gì.
"Chờ chút."
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
"Tổng giám đốc còn có việc gì muốn an bài" thư ký dừng lại hỏi.
"Đi thăm dò kim cương máu trên thị trường một chút, nhất định phải tinh khiết, còn có, càng lớn càng tốt." Cung Âu nói một cách lạnh lùng.
"Kim cương máu tốt, tôi lập tức sẽ đi điều tra."
Thư ký gật gù, lui xuống.
Anh quốc Cung gia.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường nghỉ ngơi, toàn thân nhức mỏi, trên cánh tay, trên đùi đều là vết trầy da, trên mặt cũng có một số vết thương.
Đây là vết thương do cô từ trên ngựa té xuống.
Cô nằm ở trong chăn nhìn thời gian trong điện thoại di động, vào lúc này Quốc Nội là 9 giờ tối đi, không biết Cung Âu đã tan tầm hay chưa.
Cô nghĩ bộ dáng ngày hôm nay không thích hợp để nói chuyện video, bèn gửi bức ảnh mà ngày hôm qua chụp cho Cung Âu.
Gọi điện thoại là được rồi.
Thời Tiểu Niệm giẫy giụa ngồi dậy, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của nữ hầu gái, "Phu nhân."
La Kỳ đến rồi
Thời Tiểu Niệm chuyển tầm mắt, quả nhiên thấy La Kỳ từ bên ngoài đi tới, La Kỳ nhìn cô, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, "Năm đó thời điểm ta học cưỡi ngựa cũng chưa té ngã một lần."
La Kỳ cố ý đến đây thăm cô sao
Thời Tiểu Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, "Cũng là do con không cẩn thận, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Ta còn tưởng rằng con sẽ cho là ta cố ý cho người chỉnh con." La Kỳ nói rằng.
"Thì ra ở trong mắt phu nhân, con đần như vậy."
Có phải là cố ý hay không cô còn phân biệt được.
La Kỳ cười cười, đi tới đứng bên giường của cô, hạ tầm mắt dừng ở cô, đưa tay kiểm tra băng gạc ở trên mặt cô, nói, "Bị thương không nặng."
"Cảm tạ quan tâm."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó nói.
La Kỳ nhìn cô, "Ta hi vọng con hiểu rõ, nếu chúng ta nhận con là vợ của Cung Âu, vậy thì sẽ không nhằm vào con giống như trước kia vậy, mà nếu con đã gả vào, cũng phải hiểu rõ, cả một đời đều phải lấy vinh quang của Cung Âu, Cung gia làm đầu, ta cũng giống vậy."
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, "Con hiểu rõ, phu nhân."
"Nghỉ ngơi thật tốt đi, học cưỡi ngựa cũng không thể nhất thời nóng lòng." La Kỳ gật gật đầu nói, quay người rời đi, ánh mắt liếc qua bức ảnh trên tủ, bà tiến lại gần, cầm lấy khung ảnh mà thất thần.
Đó là bức ảnh lúc Cung Âu mười mấy tuổi đang cưỡi ngựa.
"Ngài lại nhớ anh trai của Cung Âu rồi."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường vạch trần bà.
Nghe vậy, đôi mắt của La Kỳ có chút ướt át, ngoái đầu lại nhìn về phía cô, cười khổ một tiếng, "Cung Úc hiểu chuyện hơn nhiều so với Cung Âu, tính cách của hắn ôn hòa hiền lành, đồng ý kính dâng tất cả vì Cung gia."
"Con nghe Cung Âu đề cập tới, hắn là người rất tốt."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Đúng." La Kỳ gật gù, bỗng nhiên lại nhìn về phía cô, cảm khái một câu, "Đều là khuôn mặt nàycủa con, chỉ mong khuôn mặt này của con không phải là nguyền rủa của Cung gia chúng ta"
Lúc trước Cung Úc chết khi đang trên đường gặp Tịch Ngọc, hiện tại, Cung Âu lại muốn kết hôn với Thời Tiểu Niệm.
Khuôn mặt của hai người lại giống nhau như đúc.
"Con không muốn đàm luận về người đã khuất." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, "Nhưng theo con được biết, thân là con trưởng của Cung gia, trên lưng anh trai của Cung Âu phải gánh chịu rất nhiều áp lực, đây không phải là thứ mà em trai con dành cho hắn."
Lời này đối với La Kỳ mà nói là vết thương trí mệnh, bà đứng ở nơi đó sắc mặt lập tức trở nên tiều tụy, "Nếu như sớm biết như vậy, ta cũng sẽ không để cho hắn khi còn sống chịu đựng nhiều như vậy."
"…"
Lúc Tiểu Niệm trầm mặc nhìn một người mẹ đang hối hận.
"Quên đi, đều qua đời còn có cái gì để bàn." La Kỳ nói, đem khung ảnh trả về, quay người đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà ngồi ở trên giường, nhìn La Kỳ rời đi, lại là một người muốn hối hận nhưng không kịp.
Cô không nghĩ đến không kịp.
Thời Tiểu Niệm vén chăn lên xuống giường, trên bả vai đau dữ dội, cô mang Laptop lên giường, nếu như bị Charles nhìn thấy hành động này, ông ta lại muốn cau mày.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, mở ra Laptop, đăng ký công cụ truyền tin.
Quả nhiên, Cung Âu vẫn không trả lời bất cứ tin nhắn gì của cô.
Cao lãnh (ý là lạnh lùng và kiêu ngạo) cái gì, nhàm chán.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, đang muốn nhìn ảnh chân dung của Cung Âu thì thấy có thông báo tin nhắn.
Thời Tiểu Niệm mở ra.
Là Y tiên sinh gởi tới.
[Nghe nói cô đi Anh quốc, mọi thứ đều OK?]
Là một tin nhắn hỏi thăm, lại biết cô đến Anh quốc, Y tiên sinh này cũng thật là có chút năng lực.
Cô gửi một đoạn tin nhắn qua.
[Cám ơn ngài đã quan tâm, tất cả đều tốt. Xin hỏi làm sao ngài biết tôi đến Anh quốc rồi]
Có người hoàn toàn nắm giữ hướng đi của mình, cái cảm giác này cũng khiến cho người ta không rét mà run, nhưng cô lại không cảm giác được một chút ác ý nào ở trên người Y tiên sinh.
Tin nhắn của cô vừa được gửi đi trong vòng một phút, Y tiên sinh dã nhắn lại luôn.
[Quy củ của giới quý tộc khá là phiền phức tẻ nhạt.]
Nhìn thấy câu nói này, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, người này còn biết cô đang ở Cung gia
Cô gõ gõ trên bàn phím một đoạn tin nhắn.
[Tại sao ngài biết nhiều chuyện của tôi như vậy, ngài một mực theo dõi tôi sao?]
Cô hỏi trực tiếp.
Sau khi cô gửi câu hỏi của mình, rất lâu sau đối phương mới trả lời lại.
[Mục đích của tôi rất đơn thuần, tôi chỉ hi vọng Tịch tiểu thư có thể hạnh phúc.]
".."
Sau đó trên app biểu hiện người nọ đã offline, Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó có chút đau đầu, thật không biết Y tiên sinh này có tính là người ái mộ cô hay không, sao có thể biets rõ hướng đi của cô như vật.
Tắt app đi, Thời Tiểu Niệm mở nick có ảnh chân dung của Cung Âu ra.
Đã login.
Cô lập tức gửi tin nhắn qua
[Cung Âu, nói chuyện với em nói chuyện với em nói chuyện với em.]
[…]
Đây là Cung Âu gởi tới.
Thời Tiểu Niệm biết rõ khi nhắn tin với Cung Âu hắn nhất định phải khắc chế chính mình, cô chỉ đơn giản gọi điện thoại qua, Cung Âu ở bên kia nhận.
"Cung Âu, an về nhà rồi à" Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường hỏi.
"Ừ."
Cung Âu nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Không sai a, biết về nhà sớm một chút." Thời Tiểu Niệm nói, "Ăn xong cơm tối chưa, tắm xong chưa, có thấy sữa tắm không, nó ở ngay tầng dưới của tủ ấy."
"Tắm rồi." Cung Âu nói.
"Nha, được rồi." Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường cố chịu đau, nỗ lực tìm đề tài, đang muốn mở miệng, Cung Âu bên kia lạnh lùng thốt, "Không được hỏi có muốn hay không, không được hỏi có yêu hay không."
Gần đây cô hay hỏi mấy câu đó nhiều lắm, không hề giống cô tý nào cả.
"A." Thời Tiểu Niệm cắn môi, không cho phép nói những cái này thì cô có thể nói cái gì, đôi mắt của Thời Tiểu Niệm chuyển động, nhìn laptop trước mắt, nhân tiện nói, "Chúng ta xem phim điện ảnh đi."
"Cái gì"
Cung Âu ngẩn ra.
"Con nhớ phim điện ảnh Mr Giang không, chúng ta xem cùng nhau mấy năm trước đó, chúng ta xem lại một lần nữa có được hay không" Thời Tiểu Niệm nói.
"Xem phim"
"Đúng vậy, em sẽ tìm link phim, sau đó sẽ gửi cho anh."
Thời Tiểu Niệm nói xong bắt đầu tìm kiếm, phim đã cũ nên hơi khó tìm, cuối cùng tìm được link download ở trong một cái diễn đàn, sau đó cô gửi cho Cung Âu.
"Anh chưa nói muốn xem."
Cung Âu ở bên kia nói.
"Nhưng em muốn xem a." Thời Tiểu Niệm nói, "Lần đầu tiên xem phim điện ảnh này, em ở Trung Quốc, anh ở Anh quốc; lần này, em ở nước Anh, anh lại ở Trung Quốc. Có bao nhiêu kỷ niệm ý nghĩa."
"Em cảm thấy đây là có ý nghĩa"
"Có a." Thời Tiểu Niệm gật đầu liên tục, "Anh nhanh lên một chút, nhận đi nhận đi."
Cung Âu ở bên kia trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn click chuột nhận, hỏi cô, "Em không cảm thấy hai người cách xa như vậy xem bộ phim điện ảnh rất tẻ nhạt sao"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nghĩ đến kinh nghiệm trước kia của mình, nói, "Kỳ thực thời điểm lần đầu tiên xme, em cảm thấy rất tẻ nhạt."
"…"
Cung Âu ở bên kia trầm mặc.
"Nhưng mà Cung Âu, hiện tại em mới phát hiện, chỉ cần thật sự yêu người kia, hai người coi như cùng ngồi đờ ra cũng sẽ không tẻ nhạt." Thời Tiểu Niệm quay về điện thoại nói, "Cung Âu, những năm này là em sai rồi."
"…"
Cung Âu bên kia vẫn trầm mặc.
"Em biết sai nên phải sửa lại, anh nói em làm đúng không" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"…"
Cung Âu vẫn trầm mặc như cũ, khoảng cách xa xôi như vậy, Thời Tiểu Niệm không biết hắn đang suy nghĩ gì.
"Tốc độ mạng đúng là nhanh, nhanh như vậy đã down được rồi." Thời Tiểu Niệm nói, "Đến đến đến, mở ra, có thể bắt đầu xem rồi."
Nhìn phim điện ảnh từ từ mở màn, Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, "Thật hoài niệm bộ phim này a."
Bởi vì bộ phim này, Cung Âu vì cô mà nghiên cứu chế tạo ra người máy Mr.
Thời Tiểu Niệm đang chìm đắm trong hoài niệm với bộ phim này, cung Âu ở trong điện thoại bỗng nhiên nói, "Bên em chạy được mấy giây rồi"
"56 giây."
"Lập tức dừng lại"
"Nha." Thời Tiểu Niệm không kịp nghĩ nhiều liền tạm dừng ngay, không hiểu hỏi, "Làm sao vậy"
Dứt lời, bên trong điên thoại di động của cô lại trầm mặc vài giây, tiếp theo vang lên âm thanh trầm thấp của Cung Âu, "Không có gì, phía anh bên này mới 50 giây."
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức bật cười.
"3, 2, 1, em có thể mở ra."
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm yên lặng mà ấn bắt đầu, bọn họ lại bắt đầu cùng xem.
Bỗng nhiên cô nghĩ, tiến trình của cô và Cung Âu tựa như bù trừ cho nhau, thời điểm hắn nhanh thì cô chậm lại, thời điểm cô nhanh thì hắn chậm lại.
Có điều không liên quan, chỉ cần một bên nguyện ý chờ, bọn họ luôn có thể cùng nhau.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, cũng không cảm giác được vết thương trên người đau như thế nào.
Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm thừa dịp đang bị thương bị ốm vặt mà không cần đọc sách học lễ, liền ra ngoài một chuyến.
Xe dừng ở trước lớp học đặc biệt, đây là kiểu kiến trúc tây phương điển hình, ngay cả những kiến trúc điêu khắc trên tường lộ ra sự nổi bật hùng vĩ.
"Chính là chỗ này, Tịch tiểu thư."
Charles từ trên xe bước xuống, tự mình mở cửa xe giúp Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm xuống xe, ngửa đầu nhìn kiến trúc phía trước mắt, "Nơi này chính là trường học Quản gia "
"Đúng thế."
Charles gật đầu.
"Vậy đi thôi." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Cô không nói cho Phong Đức mình tới thăm ông, chỉ để cho Charles tìm vị trí của ông, muốn cho ông một niềm vui bất ngờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.