Chương trước
Chương sau
Cung Âu tàn nhẫn mà đè ngón tay đeo nhẫn của cô lại, nhíu chặt mày lại, không vui trừng mắt về phía cô, "Nhẫn đâu, tại sao không thấy nhẫn, tại sao em phải tháo nhẫn xuống, hừ… đến cùng mấy năm qua có bao nhiêu người đàn ông ở cạnh em… Mộ Thiên Sơ, sinh viên mỹ thuật, Y tiên sinh… còn có ai mà anh không biết"
Nói xong lời cuối cùng, mơ hồ ngữ khí của Cung Âu đã trở nên tức giận.
Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào tường, kinh ngạc mà nhìn mặt hắn, "Sao anh biết… anh biết không thấy chiếc nhẫn của em "
Cô cho là hắn không phát hiện ra.
"Anh đương nhiên phải biết rồi, chỉ cần nhìn hình của em trên mấy tin tức là anh đã biết rồi" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, phẫn nộ đến có chút cuồng loạn, "Nhưng anh không dám nói, bởi vì anh đã từng nói với em, không thể tháo chiếc nhẫn này xuống, nếu em lại ném nó đi thì chúng ta coi như xong rồi,  anh sợ chúng ta sẽ thực sự xong rồi"
"…"
ThờiTiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nghe, "Anh nói cái gì"
Hắn nói hắn sợ bọn họ xong rồi… sợ bọn họ kết thúc rồi
Hắn thật sự sợ sao
"Chúng ta không thể kết thúc" Cung Âu xiết chặt lấy tay của cô, hai mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, ngữ khí bỗng nhiên đột ngột chuyển tiếp, "Em nghe đây, Thời Tiểu Niệm, hãy coi như anh chưa từng nói những lời kia, em có thể tháo nhẫn xuống, nhưng chúng ta không thể kết thúc"
Bộ dáng của hắn giống như là sợ mất đi cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, trái tim như bị gai đâm vào.
"Thời Tiểu Niệm, vì em cái gì anh cũng có thể làm, anh nói cái gì cũng có thể thu hồi lại, thật sự." Cung Âu cầm lấy tay cô nâng lên bên môi hôn xuống, hắn có chút vội vàng hôn ngón tay của cô, tiếng nói trở nên khàn khàn thống khổ.
Trong nháy mắt lòng của Thời Tiểu Niệm đau đến xé rách, đôi mắt chua xót, cô vội vàng lắc đầu, "Không phải như vậy, Cung Âu, em không tháo nhẫn xuống, nhẫn bị mất rồi, sau đó em có đi tìm, nhưng mà em vẫn không tìm được."
"Bị mất rồi"
Cung Âu kinh ngạc mà nhìn cô, ánh mắt có chút mơ mơ hồ hồ.
"Xin lỗi, Cung Âu, em làm mất nhẫn rồi, em thật sự có đi tìm, nhưng em không tìm được, làm thế nào cũng không tìm được." Cô tìm đi tìm lại, lục tung cả ở quần đảo cát trắng nhưng đều không nhìn thấy.
Cô thật sự không tìm thấy.
"Không liên quan." Cung Âu lập tức nói, hắn vừa hôn ngón tay của cô vừa nói, "Anh lại mua cho em một chiếc nhẫn khác, mua một viên kim cương giống như đúc, chúng ta coi như là chưa từng làm mất có được hay không, có được hay không"
Thời Tiểu Niệm gật đầu liên tục, "Được, coi như không bị mất."
"Tiểu Niệm, em thật tốt." Nghe vậy, Cung Âu trầm thấp mở miệng, đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay thon dài nóng bỏng lại một lần nữa vuốt lên mặt cô, môi mỏng từ từ áp sát vào cô.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của hắn.
Cung Âu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, vừa mới dán lên, cả người hắn lại như bốc lên một ngọn lửa, điên cuồng hôn xuống, cạy môi của cô ra, đầu lưỡi bá đạo chui vào, cuồng nhiệt hôn.
Hắn đưa tay dùng sức mà kéo áo khoác của cô xuống ném sang một bên.
"Anh muốn em, Thời Tiểu Niệm."
Cung Âu hôn cô khàn khàn giọng nói, trong mắt ẩn chứa dục vọng to lớn, tay của Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng leo lên bộ ngực hắn, ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn của hắn.
Cung Âu vừa cuồng nhiệt hôn cô vừa đi về phía giường.
Hai người hôn nhau như si như mê, trong đôi mắt của Thời Tiểu Niệm đã nhuốm màu mê ly, không tự chủ được học theo hắn điên cuồng hôn, đang vào lúc tập trung hôn, bỗng nhiên Cung Âu "Ầm" một tiếng ngã xuống đất.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm vội vã ngồi dậy.
"Chân mềm." Cung Âu ngã trên mặt đất nhìn vào mắt của cô, dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn cô.
Đúng, cô nhớ hình như tối hôm qua cô cũng có loại cảm giác nhẹ nhàng như vậy, mà tính ra thì liều lượng mà Cung Âu dùng phải nhiều gấp mấy lần của cpp.
"Có thể đứng lên không" Thời Tiểu Niệm hỏi, muốn kéo hắn lên, Cung Âu quá nặng, cô kéo hai lần mà không thấy động đậy.
Cung Âu cũng không phối hợp, cô đụng vào người hắn, hắn lại bắt đầu ôm cô lại vừa hôn vừa gặm, đem mặt chôn ở cổ của cô vừa cắn vừa mút, Thời Tiểu Niệm được hôn mà suýt chút nữa mềm nhũn nằm trong ngực của hắn.
"Ừ, đừng, đừng." Thời Tiểu Niệm nỗ lực tránh thoát khỏi hắn, từ dưới đất đứng lên, "Em đi lấy khăn mặt ấm lau lau mặt cho anh."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm chạy về phía phòng tắm, vặn nước nóng ra để vắt khăn mặt, vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy bóng của mình trong kính, trên cổ của cô đã có vài cái dấu hôn.
Ánh mắt của cô trở nên thất thần.
Cung Âu.
Thì ra hắn vẫn luôn biết cô không đeo nhẫn trên ngón áp út.
Chỉ là hắn sợ nếu hắn nói ra khỏi miệng thì tình cảm cuả hai người sẽ giống như lời hắn nói trước đây, hắn không dám nói ra khỏi miệng, hắn sợ bọn họ kết thúc.
Thì ra, hắn sợ như vậy.
Nếu đã sợ như vậy, tại sao phải đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, nếu như không phải bản thân cô nghĩ thông suốt, bây giờ bọn họ đã thực sự mỗi người đi một ngả, vậy hắn phải làm sao bây giờ
Đứa ngốc.
Thời Tiểu Niệm đứng ở trước bồn rửa tay, đôi mắt ửng hồng, nước mắt như phủ kín đôi mắt.
Thuốc của cha nuôi cũng thật là thần kỳ, một đêm này, cô không chỉ nghe được lời nói thật lòng của Cung Diệu, còn nghe được tâm tình của Cung Âu.
Chờ chút.
Hình như cha nuôi nói thành phần chủ yếu là một loại rượu gì đó, sinh đôi chỉ ăn một chút liền say thành cái dáng vẻ kia, cung Âu dùng tận hai viên, không chỉ thần trí mơ mơ hồ hồ, mà vẫn tính là say mèm.
Say mèm.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ khi Cung Âu uống say, một trận kinh hãi, lập tức cầm khăn mặt lao ra.
Không ngoài dự đoán, chỉ thấy Cung Âu ngồi ở trước đàn dương cầm, cả người vỗ vào trên mặt cuả cây dương cầm, đôi mắt nửa khép nửa mở, trên mặt có vệt ửng hồng nhàn nhạt, môi mỏng giương lên, "Thời Tiểu Niệm, anh nhớ em, bốn năm… không một ngày nào mà anh không nhớ tới em, sao em lại đối xử với anh như vậy, người phụ nữ như em thật biết hành hạ người khác."
Vừa nói, hắn vuốt ve bề mặt cây đàn, ngón tay vuốt góc cạnh của cây đàn, "Sao mặt cuả em lại lớn như thế này."
"…"
Lại tới nữa rồi.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy đầu như muốn nứt ra, đi lên trước vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Đến, Cung Âu, lau mặt đi."
Cung Âu ngồi xuống, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn về phía cô, sau đó cầm lấy khăn mặt đặt ở trên mặt của mình, "Thời Tiểu Niệm, rốt cuộcì em muốn anh phải làm thế nào em mới thấy thoả mãn, anh là người hoang tưởng em không hài lòng, anh trở lại bình thường em lại không hài lòng, sao em lại có thể như vậy, em còn muốn như thế nào, có phải là thật sự muốn anh móc trái tim ra cho em hay không "
"Cung Âu, đó là khăn mặt."
Thời Tiểu Niệm vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, đưa tay đi lấy khăn mặt.
"Đừng cướp người phụ nữ của tôi"
Cung Âu dùng sức mà cầm lấy khăn mặt ấm.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đưa tay kéo hắn, "Đến, lên, về giường nằm đi."
Cung Âu đứng lên, đã quá say, cả người ngất ngất ngây ngây theo sát Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm đưa tay đỡ hắn lên giường, Cung Âu đè lên cô cùng ngã xuống.
Thời Tiểu Niệm bị ép tới suýt chút nữa bẹp dí, cô nửa nằm ở trên giường, nhìn hắn nói, "Cung Âu, hảo hảo nằm xuống."
Cung Âu tựa như phát hiện mình đang đè lên cô, liền ngồi thẳng lên, đôi con ngươi đen thâm tình dừng ở cô, môi mỏng khẽ nhếch, "Thời Tiểu Niệm."
"Em đây."
Thời Tiểu Niệm ôn nhu đáp.
"Anh thật sự rất yêu em, anh chưa từng yêu một người phụ nữ nào như thế, anh chỉ muốn nhìn thấy em… chỉ cần vậy thôi là anh đã hài lòng rồi." Cung Âu nhìn cô nói, tiếng nói mất tiếng đến gợi cảm, "Em có biết không, lúc em hướng về anh cầu hôn ở Italy, anh cảm thấy như mình sắp điên rồi."
"Có thật không, em thấy anh rất bình tĩnh."
"Anh giả bộ, anh đều giả bộ đấy" Cung Âu vò vò tóc của mình, cúi người nghiêng cề phía cô, "Lúc đó anh chỉ hận không thể muốn em ở ngay trên cầu"
"…"
Thời Tiểu Niệm im lặng.
"Thời Tiểu Niệm, em yêu anh không" Cung Âu hỏi, trong đôi mắt tràn đầy bi thương, khóe môi nổi lên nụ cười khổ sở, "Em có yêu anh hay không"
"Anh nói xem" đôi mắt của Thời Tiểu Niệm ửng hồng hỏi, "Nếu em không yêu anh thì tại sao em lại chờ anh bốn năm; em không yêu anh, tại sao em phải nhẫn nhịn để Cung gia cướp đoạt con nhiều năm như vậy, anh có biết hay không trong bốn năm này, em tuyệt vọng biết bao nhiêu, tất cả mọi người nói cho em biết, anh không thể trở về, thậm chí mẹ của anh cũng đều ám chỉ với em như vậy, nhưng em không tin, em phải đợi, em cảm thấy nhất định anh sẽ trở về."
Nước mắt tràn ra hốc mắt của cô, chảy xuống gò má.
Giọng nói của Thời Tiểu Niệm nghẹn ngào, tầm mắt có chút mơ hồ.
"Đừng khóc, Thời Tiểu Niệm, em đừng khóc, nhìn thấy em khóc mà anh đau lòng."
Cung Âu nói xong liền ôm cô, Thời Tiểu Niệm đứng lên muốn tựa vào trong ngực của hắn, cuối cùng… Cung Âu ôm lấy cái gối phía sau cô.
"…"
Suýt chút nữa nước mắt của Thời Tiểu Niệm chảy ngược vào trong.
"Thời Tiểu Niệm, em đừng khóc, em muốn cái gì anh đều cho em, em nói cái gì anh cũng đều sẽ nghe theo, em bảo anh tự giết mình cũng được." Cung Âu vỗ về cái gối nằm xuống, đem khuôn mặt tuấn bàng hướng về trong mặt gối.
Tự giết mình cũng được
Cô muốn hắn tự sát làm gì, cô muốn là hắn, là một Cung Âu có thể cho cô một gia đình.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, thấp mâu nhìn hắn, nghẹn ngào hỏi, "Cung Âu tại sao anh không nói cho em anh chữa bệnh ở đâu, tại sao không để em bồi tiếp anh bốn năm, anh có biết hay không, bốn năm không có một tin tức gì của anh có bao nhiêu khó chịu có bao nhiêu vô vọng"
Hắn yêu cô như thế, tại sao không thể suy nghĩ cho cô.
"Anh xuất hiện ảo giác rồi." Cung Âu nằm nơi đó nói, tiếng nói mất tiếng, cả người đều run rẩy, đôi mắt đen kịt, "Bệnh của anh rất nặng rất nặng, anh cũng sắp trở thành kẻ điên."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
"Anh không thể nói cho em biết, anh không biết anh có thể được hay không, anh cảm thấy mình đã hết thuốc chữa rồi." Cung Âu nói, đầu tựa ở trên gối đầu, "Em cứ hi vọng anh có thể trị hết bệnh như vậy, nếu anh không thể trị hết thì phải làm sao bây giờ, nếu anh trở nên càng nghiêm trọng thì phải làm sao bây giờ, có thể anh sẽ đẩy em, nhưng anh muốn gây tổn thương cho em."
"…"
"Thời Tiểu Niệm, em chỉ mất đi cọng tóc anh cũng đã cảm thấy đau lòng rồi, nhưng anh sợ một ngày nào đó…sẽ đẩy em ra… làm em tổn thương." Cung Âu nói tới chỗ này, âm thanh có chút run rẩy, "Anh chính là một người điên, anh lại dám thương tổn đến em. Nếu anh không thể trị hết bệnh thì sao còn có mặt mũi mà đi gặp em, anh không thể không thấy em."
Đẩy cô… tại sao cô không nhớ rõ.
Ý là nói đến việc nhân viên của N.E rời khỏi công ty ngày đó sao
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin dừng ở hắn, âm thanh càng run rẩy hơn so với hắn, "Cung Âu, anh là nói, bởi vì anh đẩy em lúc đó nên anh mới đi chữa bệnh, bởi vì sợ làm thương tổn đến em, vì thế liền bốn năm không cho em bất cứ tin tức gì"
"Ừ."
Cung Âu gật gật đầu.
"Anh… thằng khốn" Thời Tiểu Niệm khóc lóc mắng mỏ, tàn nhẫn mà ném khăn mặt lên trên người hắn, nước mắt lại không thể khống chế được mà trào ra, "Tại sao anh lại có thể làm như vậy, bốn năm… em chờ đợi anh bốn năm, Cung Âu"
Bốn năm, hắn bỏ cô lại ròng rã bốn năm, để cho cô một tin tức sinh tử chưa rõ, lẽ nào đây cũng không phải là thương tổn à
Chỉ vì cái lý do này mà bốn năm hắn không liên hệ với cpp, hắn không phải là kẻ điên, hắn chính là kẻ ngu si, ngớ ngẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.