Editor: Yuhina Quãng thời gian trước, thiếu gia đều hận không thể ngủ ở công ty. Ngày hôm nay lại bảy giờ tối đã trở về, không biết có liên quan tới Tiểu Niệm hay không. Cung Âu ngồi ở ghế sau nhìn tư liệu, nghe vậy, hắn lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức, "Thật không, tôi chỉ tan làm đúng giờ mà thôi." "Vâng." Phong Đức gật gù. "Lại nói, thời đại toàn tức đã bắt đầu vào quỹ đạo, ý ông là dù tôi không có việc cũng phải ở lại công ty" Cung Âu lạnh giọng hỏi. "Tôi không có ý này, thiếu gia." Phong Đức đáp lại, mặt đang nhìn về phía trước, nếp nhăn nơi khóe mắt càng hơn sâu. Sao ông cảm giác nửa câu sau của thiếu gia như cố ý giải thích cho ông nghe vậy. Trước đây thiếu gia muốn làm cái gì thì làm cái đó, toàn bộ đều dựa vào cảm xúc của bản thân, sẽ không giải thích. Xe dừng ở phía trước đài phun nước của đế quốc pháo đài, Cung Âu chân dài bước xuống xe đi vào trong, quay đầu liếc nhìn một cái, cách đó không xa trên loạt thân cây to mang theo vô số đèn màu, ánh đèn năm màu lấp loé như cây noel, còn có hai đạo ánh đèn màu trắng chiếu thẳng lên trời, quấn quýt lẫn nhau, tựa như đang ở cuồng hoan cái gì vậy. Thấy Cung Âu nhìn sang, người hầu ra đón giải thích, "Là Tịch tiểu thư để tôi trang trí, nói là mùa đông cây cối đều lụi tàn, trang trí một chút nhìn sẽ có sức sống hơn." Cũng không tệ lắm. Những người về nhà đều hi vọng ánh đèn ở nhà càng sáng, càng nhiều càng tốt. Cung Âu không để lộ cảm xúc gì, tiếp tục đi vào, cởi áo khoác trên người ra đưa cho người hầu, trầm giọng nói, "Chuẩn bị bữa tối." "Vâng, thiếu gia." Người hầu theo tiếng. Cung Âu đi về phía phòng ăn, lúc đi ngang qua nhà bếp hắn nghe đến thấy tiếng cười cười nói nói truyền đến, có Cung Quỳ, Thời Tiểu Niệm, thậm chí còn có cả tiếng cười của Cung Diệu. "Xe tải lớn đến rồi, nhường đường nhường đường." "Ta đây là lão hổ lớn, con cọp đến ăn các ngươi đây, Holy ăn đi, mom cũng ăn đi." "Con mới không phải là con cọp, là con mèo nhỏ." Tiếng cười. Trong ấn tượng, Cung Âu chưa bao giờ biết trong nhà có thể có nhiều tiếng cười như vậy, tựa như rất ấm áp. Không, hắn cũng chưa từng cười sung sướng như thế. Cung Âu đi về phía cửa phòng bếp, trên bàn ăn thật dài trong nhà bếp là một đống hoàn toàn lộn xộn, phải nói như là công viên trò chơi, các loại bánh ga tô làm thành hình động vật, ô tô được đặt ở phía trên. Một đám người ở nơi đó, có người hầu, có đầu bếp, Thời Tiểu Niệm mặc trang phục đầu bếp màu trắng, đầu búi củ tỏi đứng ở trong đám người, trên tay đang miêu tả một chiếc xe tải màu xanh lam. Cung Quỳ và Cung Diệu đôi mũ đầu bếp cao, mặc trang phục đầu bếp đứng trên ghế, cũng có khuôn có dạng làm bánh ga tô, bánh của đầu bếp tiểu Quỳ rực rỡ màu sắc. "Làm xong xe tải rồi." Thời Tiểu Niệm dùng bánh quy sôcôla làm bánh xe, gắn sang hai bên cạnh của bánh ga tô xe tải, thu được một loạt lời khen. "mom ngài làm thật đẹp a." "Tịch tiểu thư, làm cái này với vẽ không giống nhau, tôi cảm giác giống như thật nha, tôi phải đóng đá cho vào bộ sưu tập mới được." "Tịch tiểu thư, cô đều làm tiểu Quỳ tiểu thư và Holy thiếu gia rồi, không bằng làm cho tôi một cái đi, tôi cũng đóng đá để cất đi." "Tôi cũng vậy, Tịch tiểu thư làm cho tôi một cái bánh ga tô a." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó cười nói, "Được được được, từng người từng người đến đây đi, tôi cùng tiểu Quỳ, Holy cùng làm a, để bếp trưởng Harrell làm mẫu được không, nghe nói ngài là người Italy, trước đây tôi cũng đã từng sống ở Italy." "Yeah!!!" Cung Âu đứng ở cửa, con ngươi đen sâu kín nhìn sang, chỉ thấy bếp trưởng người Italy với mái tóc màu nâu sẫm đứng ở nơi đó bày ra một tư thế xấu xí tự cho là đẹp trai. Hòa nhập. Đã hòa nhập cùng người hầu trong nhà rồi, xem ra ngày hôm nay của cô không tẻ nhạt chút nào. Thời Tiểu Niệm chuẩn bị vật liệu, thấy Cung Quỳ lại đang ăn vụng, đưa tay lau bơ trên miệng nhỏ của bé đi, cười nói, "Đầu bếp ăn vụng là điều tối kỵ, ăn nữa thì sau này không cho con làm tiểu đầu bếp nữa." "Khà khà." Cung Quỳ cười ngây ngô, "Con cũng phải làm cho bếp trưởng Harrell một người nhỏ." Con gái cũng… Cung Âu đứng cửa, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, xem ra cả nhà đều hòa nhập rồi. "Con tạo hình hơi quá trừu tượng rồi." Thời Tiểu Niệm trêu ghẹo con gái, chuyển mắt một cái đã thấy Cung Âu mặt lạnh đứng ở cửa, nụ cười trên mặt càng tươi thêm, "Cung Âu anh trở về." Vừa nghe đến tên Cung Âu, tất cả mọi người đều cả kinh, lập tức lui sang một bên, hướng Cung Âu cúi thấp đầu, "Thiếu gia." "Đều chơi đến điên rồi hả" Cung Âu đi vào lạnh lùng mở miệng, "Không cần chuẩn bị bữa tối nữa hả" Thuê bọn họ đến làm việc là để cho bọn họ làm náo loạn nhà hắn lên hả Mọi người đều cúi thấp đầu. "Đều chuẩn bị xong rồi." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, trong mắt có niềm vui bất ngờ, "Không nghĩ tới hôm nay anh lại về sớm như vậy." "Về muộn hơn chút nữa thì mấy người phá hết nhà của tôi lên à." Cung Âu lạnh lùng liếc trang phục đầu bếp trên người cô một chút. "Em dạy sinh đôi làm điểm tâm ngọt, mọi người cảm thấy vui nên cùng tham dự." Thời Tiểu Niệm lấy găng tay trên tay xuống, "Anh đã trở về, chúng ta chuẩn bị ăn cơm tối đi." Đầu bếp Harrell đứng ở phía sau vừa nghe lời này liền biết sẽ không có bánh ga tô hình nhân vật của ông, vẻ mặt phiền muộn. Cung Âu nhìn lướt qua, một vệt đắc ý lóe một cái trên khuôn mặt tựa như băng sơn rồi biến mất. "Điểm tâm ngọt thì có cái gì tốt mà dạy." Cung Âu nói, nếu có thời gian làm cái này thì không bằng dạy bọn trẻ đọc nhiều sách hơn đi. "Để giải trí thôi mà, hơn nữa còn có thể bồi đắp mối quan hệ trong gia đình." Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói bên cạnh hắn, "Quan hệ của em và Holy cũng đã thân mật hơn rất nhiều nha." Thật không Cung Âu quay mặt sang nhìn về phía Cung Diệu bên cạnh, chỉ thấy bé đứng trên ghế, khuôn mặt nho nhỏ không còn lạnh như trước, còn lộ ra ý cười nhàn nhạt. Cung diệu cười… đúng là chuyện lạ hiếm thấy. Quan hệ gia đình, không hắn mà cũng gọi là quan hệ gia đình Sau bữa ăn tối, cặp song sinh được mang đi tắm rửa, Thời Tiểu Niệm đem bánh ga tô được tạo hình nhân vật bỏ vào tủ đá để làm đông lạnh. "Em làm nhiều chuyện tẻ nhạt như vậy làm gì? Cung Âu ở bên cạnh lạnh lùng liếc một chút. Cô làm hình một nhà bốn người đang tay nắm tay. "Chỗ nào nhàm chán, em cảm thấy rất có ý nghĩa." Thời Tiểu Niệm nói, "Chờ sau khi sinh đôi lớn lên, lấy bánh ga tô hình các nhân vật mà chúng em đã cùng làm ra, không phải rất có ý tứ à" "Không có bất kỳ giá trị gì." Cung Âu hừ lạnh một tiếng. Thời Tiểu Niệm đóng tủ lạnh vào, chuyển tầm mắt nhìn về phía hắn, "Rất có ý nghĩa, hơn nữa sau này mỗi một năm chúng ta đều làm một cái, đóng băng lại cho đến khi bọn trẻ kết hôn" Cô nói như chém đinh chặt sắt. Đóng băng cho đến khi sinh đôi kết hôn. Bọn trẻ còn chưa lớn mà, Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, sau lần cô cầu hôn ở trên cầu lớn ở Italy, cô cũng không đề cập tới chuyện kết hôn nữa. Xem ra còn phải để hắn chủ động. Cô chỉ như quăng ra một miếng bánh, còn hành động thực tế thì đều không có. Thời Tiểu Niệm không phát hiện ra ý nghĩ trong lòng của Cung Âu, vỗ vỗ tay đi ra ngoài, cô đi vào phòng khách mở ti vi chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Cung Âu đi tới, nói với nữ hầu gái ở bên cạnh, "Pha cho tôi một ly cà phê." Buổi tối hắn còn chuẩn bị làm việc. "Vâng, thiếu gia." Nữ hầu gái đi về phía quầy cà phê, lấy chìa khóa mở ngăn tủ phía dướira, lấy hạt cà phê ra. Cung Âu đi về phía Thời Tiểu Niệm, tiện tay dựng ba cái gối ôm trên ghế salông lên,, đem ôm gối đặt lại ngay ngắn. Một động tác rất tùy ý, nhưng Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh nhìn thấy mà sửng sốt một chút. Bởi vì ba gối ôm kia thực sự được đặt rất ngay ngắn, khoảng cách giũa ba cái gối ôm cũng gần như bằng nhau. Động tác của Cung Âu giống như tùy ý, nhưng ngón tay thon dài lại chỉnh sửa cái gối ôm đến mấy lần, tựa như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Cô nhớ chỉ có trước đây hắn mới xoi mói như thế, đâu không phải là bệnh trạng thuộc về hoang tưởng sao, sao hắn bây giờ còn có động tác như thế, là di chứng để lại sao Trong lòng Thời Tiểu Niệm đầy nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống ở bên cạnh Cung Âu, mất tập trung xem ti vi. Nữ hầu gái pha một ly cà phê nguyên chất, mùi thơm lan tỏa ra không khí mang theo một chút mùi đắng. Quá đắng sẽ bị thiếu gia mắng chửi đi Vẫn phải thêm đường vào. Nữ hầu gái lấy chìa khóa ra chuẩn bị lại mở tủ lấy đồ, bỗng nhiên thấy trong cái bát nhỏ bên cạnh đặt mười mấy khối “đường” màu trắng. Ai lại để đây vậy, đường cứ để ở bên ngoài như vậy, bị phong Quản gia nhìn thấy không phải chờ bị mắng sao Haizzzzzzzzz. Nữ hầu gái dùng cái kẹp gắp hai “viên đường” lên bỏ vào trong ly cà phê, đem số “đường” còn lại cất đi. "Thiếu gia, cà phê của ngài." Nữ hầu gái bưng cốc cà phê đi tới trước mặt Cung Âu, đặt ly cà phê xuống bàn trà. "Ừ." Cung Âu lãnh đạm đáp một tiếng, vẫn nhìn về phía TV, bên trong đang phát tin tức. "Tịch tiểu thư, có cần tôi lấy cho cô một ly hay không" Nữ hầu gái đưa mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm. "Không cần, cảm tạ." Thời Tiểu Niệm cười khéo léo từ chối, ngồi ở chỗ đó xem ti vi, xem một lúc, kênh truyền hình lại bắt đầu phát tin tức khoa học kỹ thuật. Mục phát sóng này, tin tức lại không khỏi đề cập đến Cung Âu, còn muốn tiện thể nói về chuyện hắn biến mất bốn năm. "Anh lại thành tin tức tiêu điểm rồi." Thời Tiểu Niệm nói rằng. "Ngoại trừ bốn năm qua, lúc nào mà không phải" Cung Âu nói, bưng ly cà phê lên uống. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, "Đã tối rồi mà còn uống cà phê, đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi tốt, thân thể mới là tiền vốn của con người." Cung Âu nhìn cô một chút, ánh mắt sâu hơn, "Uống xong ly này thì không uống nữa." Còn uống xong ly này nữa. Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, người hầu bưng mấy đĩa trái cây đi tới, đặt ở trên bàn trà, Thời Tiểu Niệm cầm lấy một miếng táo cắn xuống, tiếp tục xem ti vi. Cung Âu an vị ở bên cạnh cô, cái cảm giác này rất bình thản, cảm giác như đôi vợ chồng già. Thời Tiểu Niệm vừa cắn miếng táo vừa mỉm cười. "Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, không thấy, không thấy." Phong Đức thất kinh từ bên ngoài chạy vào phòng khách, dáng vẻ rối như tơ vò, đồng hồ bỏ túi đeo trên người thiếu chút nữa cũng rớt xuống, cả người lảo đảo chạy vào, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi. Cung Âu bưng cà phê đang uống, thấy thế có chút không vui lên tiếng, "Phong Đức, ông càng ngày càng không quy củ." Bất quá là bốn năm không làm quản gia mà thôi, giờ ngay cả một chút quy củ cũng đều không có. "Làm sao vậy cha nuôi" Thời Tiểu Niệm kỳ quái hỏi. "Cái kia" Phong Đức muốn nói lại thôi, để nữ hầu gái bên cạnh lui xuống rồi mới cúi đầu nói rằng, "Thiếu gia, Tịch tiểu thư, là tôi không quy củ, tôi đem cái thuốc kia đặt ở trong tủ rượu, lúc vừa chuẩn bị đi ném thì phát hiện thuốc đã không cánh mà bay." "Thuốc gì" Thời Tiểu Niệm nhất thời không hiểu gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]