Chương trước
Chương sau
Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm từ từ nhắm mắt, Cung Âu hô hấp có chút nặng nề hôn cô, hôn hôn, hắn càng ngày càng dùng sức, hôn môi cô giống như dã thú, cạy môi cô ra, lưỡi chui vào môi cô, bá đạo hôn vào, trằn trọc trở mình, cướp đoạt hô hấp của cô, cùng với sự trong sáng của cô.
Từ từ, hắn ép người cô lên giường.
Hắn ngậm môi cô, một tay tìm kiếm trong áo cô.
...
Bữa tiệc sinh nhật Cung Âu 29 tuổi được tổ chức tại đế quốc pháo đài, lấy sân làm sân khấu chính.
Đây là bởi vì Cung Âu không thích quá nhiều người vào không gian bên trong đế quốc pháo đài, đây đối với hắn mà nói là một chuyện rất khó chịu.
Trong sân được lắp vô số đất đèn, trên cây cũng được treo các loại đèn, chờ toả tia sáng rực rỡ nhất trong đêm kia.
Thời Tiểu Niệm đẩy xe trẻ sơ sinh đi trong sân, bên cạnh là Từ Băng Tâm.
Từ Băng Tâm nhìn bốn phía mọi người đang cẩn thận trang trí, nói, "Chuyện lễ đính hôn trước đây, danh tiếng của Cung Âu đã đi xuống một chút, để cho bên ngoài chú ý nhiều là chuyện tình yêu của các con. Bây giờ mấy tháng trôi qua, mẹ thấy danh tiếng của Cung Âu lại có thể tăng lên một lần nữa."
Thời gian luôn có thể xoá sạch mọi thứ.
"Mặc kệ bên ngoài ồn ào hơn nữa, Cung Âu quả thật có tài, điểm này, mọi người sẽ không quên."
Thời Tiểu Niệm nói, dừng lại dưới dù che nắng, đỡ Từ Băng Tâm ngồi xuống trên ghế trước bàn màu trắng, sau đó cũng ngồi xuống cùng.
Phong Đức rất nhanh dẫn nữ hầu đi tới dâng trà chiều.
"Thiệp mời đã phát ra ngoài, vấn đề an ninh chúng tôi sẽ diễn tập lần cuối, bảo đảm không chút sơ hở."
Phong Đức đứng ở một bên nói.
"Phong quản gia cực khổ rồi."
Thời Tiểu Niệm hướng Phong Đức gật đầu một cái, ba người trò chuyện, tiểu Quỳ được thả xuống bãi cỏ, tay nhỏ bé chống xuống đất bò, trong miệng ư ư a a tựa hồ muốn nói gì đó.
Từ Băng Tâm thấy vậy đứng lên đi đùa tiểu Quỳ.
Thời Tiểu Niệm ngồi một mình trước bàn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, trong mắt chỉ còn lại trống rỗng.
Phong Đức đứng ở nơi đó, thấp mắt quan sát sắc mặt Thời Tiểu Niệm, hỏi, "Tịch tiểu thư có chuyện gì phiền lòng sao?"
Chuyện phiền lòng.
Đương nhiên là có.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống, khoé môi bứt lên một nụ cười khổ sở, thấp giọng nói, "Phong quản gia, ông là người tâm tư nhạy cảm, tôi nghĩ, ông còn hiểu rõ sự biến hóa của Cung Âu hơn tôi."
Nghe vậy, Phong Đức không kiềm được thở dài một hơi, "Tính tình thiếu gia trở nên kém hơn, nhưng tôi tin, chỉ cần Tịch tiểu thư ở cạnh ngài ấy, sẽ không xảy ra nhiễu loạn lớn."
Thời Tiểu Niệm giống như liều thuốc tốt cho thiếu gia.
Chỉ cần uống thuốc, bệnh tình liền có thể khống chế.
"Nổi giận, ghen tị đều tổn hại sức khỏe." Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, ngước mắt nhìn về phía Phong Đức, trong ánh mắt lộ ra mấy phần bi ai, "Hơn nữa đời người vô thường, tôi làm sao biết tôi có thể mãi mãi bầu bạn với anh ấy, nếu như có một ngày tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."
"Tịch tiểu thư."
Phong Đức cắt đứt lời cô, ngăn cản cô nói tiếp.
"Tôi chỉ nói nếu như mà thôi." Thời Tiểu Niệm cười khổ nói, nâng chiếc cốc trước mặt lên, ngón tay lạnh như băng chạm vào thành cốc ấm áp mới thoải mái hơn một chút, "Phong quản gia, anh ấy quá cực khổ, tôi luôn cảm thấy là tôi hại anh ấy."
"..."
"Nếu như tôi một mực thuận theo sự sắp xếp của anh ấy, nếu như tôi chưa từng cứng rắn không chịu tái hợp với anh ấy, anh ấy sẽ không biến thành hôm nay." Cô chưa từng nghĩ tới cú kích thích đó biến Cung Âu thành như ngày hôm nay.
Cô đau lòng.
Cô khổ sở.
Cô hối hận.
Cô bất lực.
"Rất nhiều chuyện không thể nghĩ tới, Tịch tiểu thư." Phong Đức ôn hòa an ủi cô, "Gần đây tôi đang kiếm vài bác sĩ, thiếu gia không chịu tiếp nhận chữa trị, hay là uống thuốc áp chế tính khí cũng tốt."
Bây giờ chỉ cần Thời Tiểu Niệm không có ở bên người thiếu gia, tính khí thiếu gia sẽ trở nên đặc biệt kém, khó khống chế, N.E và đế quốc pháo đài người đi rồi lại đi, đã đổi qua không ít người.
Thường xuyên thay đổi người cũng không phải chuyện tốt.
Bất kì cơ sở hạ tầng lớn nào cũng đòi hỏi phải có một nền tảng vững chắc, nếu như trụ cột lỏng lẻo, người phía trên làm sao ngồi yên được.
"Nhưng những thứ kia chỉ là liều thuốc tinh thần, uống cũng chỉ có tác dụng trong một thời gian, ngược lại sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn hơn." Thời Tiểu Niệm nói, nếu như chỉ là bệnh trên người cô sẽ không lo lắng như bây giờ.
"..."
Phong Đức trầm mặc, ông cũng đau đầu.
"Gần đây anh ấy có làm chuyện gì khác thường không?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Khá tốt, chỉ là thiếu gia càng ngày càng không thể rời khỏi Tịch tiểu thư."
Ông cố nói hời hợt, không để cho Thời Tiểu Niệm lo lắng.
Thời Tiểu Niệm khổ sở mỉm cười.
Cung Âu yêu cô thành bệnh, rõ ràng cô đã theo hắn đến công ty, Cung Âu họp trong phòng họp, được phân nửa, hắn đột nhiên nghĩ tới cô liền gọi cô vào phòng họp.
Như vậy cũng được, đột nhiên nghĩ đến một đề tài muốn nói chuyện với cô, liền nói chuyện với cô trước mặt mấy trăm người, lãng phí thời gian của tất cả mọi người ở nơi đó.
Mọi thứ cũng chỉ có giới hạn của nó, vượt qua giới hạn đó, tất cả sẽ trở nên rất đáng sợ.
Ai có thể dạy cô nên làm thế nào đây?
Bỗng nhiên, điện thoại của Thời Tiểu Niệm reo lên.
Cô liếc mắt nhìn dãy số trên màn hình, sau đó đứng lên đi tới một bên, nhận điện thoại, thanh âm lãnh đạm, " A lô."
"Tịch tiểu thư, sinh nhật Cung Âu, chúng tôi không nhận được thiệp mời cũng không nhận được một chút tin tức, cô có biết đây là một chuyện rất thất lễ không?" thanh âm bất mãn La Kỳ vang lên bên tai cô.
Mấy tháng qua, trong giới quý tộc, Cung gia bọn họ đã trở thành trò cười cho người khác.
Đã rất lâu bà chưa từng tham gia tiệc tùng, nhốt mình trong nhà, vốn tưởng rằng sinh nhật 29 tuổi của Cung Âu sẽ ngỏ ý với bà, kết quả không có gì cả.
Thời Tiểu Niệm đứng trên mảng cỏ lớn, cọ giầy trên đất, ánh mắt lãnh đạm, "Phu nhân, bây giờ trong mắt tất cả mọi người, các người và Cung Âu đã đoạn tuyệt quan hệ."
"Lễ đính hôn đó, chồng tôi không xuất hiện, tôi cũng không đồng ý đoạn tuyệt quan hệ, cho dù mọi người đều biết, nhưng quan hệ cha con, mẹ con vẫn chưa cắt đứt."
La Kỳ nói.
" Ừm." Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, "Vậy phu nhân muốn tôi làm gì?"
Mỗi lần La Kỳ tìm cô nhất định là có mục đích, không phải kích thích cô, thì chính là muốn cô báo cáo Cung Âu gần đây đang làm những gì.
"Trong bữa tiệc sinh nhật của Cung Âu, tôi muốn cô để cho mẹ con chúng tôi bắt tay giảng hòa." La Kỳ nói ra mục đích của mình.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, "Phu nhân, lễ đính hôn mới qua hơn bốn tháng, hơn nữa, gia tộc Lancaster vẫn giao hảo cùng Cung gia là bởi vì cho rằng người nhà các người đã đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ lại muốn sửa chữa quan hệ sao?"
Có phải quá nhanh không?
Đây không phải là làm nhục Lancaster sao?
"Cho nên tôi tới một mình, tôi coi như là vì cha con bọn họ sửa xong trạm thứ nhất. Mẹ tới dự sinh nhật con trai, cũng không có nghĩa gì, dù gia tộc Lancaster có biết thì sao, bây giờ hai nhà đã xoá bỏ quan hệ." La Kỳ nói, thanh âm ôn uyển mang một cỗ cao giọng, "Cho nên, tôi cần Cung Âu tự tay viết thiệp mời."
Không có một chút thương lượng.
Cung gia vội vàng muốn vịn vào cây cầu là cô để tu bổ quan hệ với Cung Âu, để Cung Âu hồi tâm chuyển ý, kế thừa Cung gia.
Sau khi tu bổ quan hệ, muốn làm cái gì cũng được, Thời Tiểu Niệm người này bọn họ tạm thời thật sự không thể động vào được.
Con ngươi Thời Tiểu Niệm chuyển vòng, môi nhếch lên không nói gì.
"Làm sao, không muốn?"
La Kỳ hỏi.
"Tôi có thể làm được, phu nhân." Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, cuối cùng lại thêm một câu, "Nhưng tôi muốn gặp Holy một lần."
Đây là mục đích vừa rồi cô trầm mặc.
Nếu là giao dịch, dù sao hai bên đều phải có lợi mới được.
"Tịch tiểu thư đúng là không thể chịu một chút thua thiệt, yên tâm, chỉ cần cô làm tốt, tôi sẽ mang Holy tới." La Kỳ nói.
"Phu nhân đồng ý thật nhanh."
"Chẳng lẽ tôi còn sợ cô cướp một đứa trẻ sao, nếu như cô cảm thấy cướp được Holy cũng sẽ không kiêng kị hai kẻ già yếu chúng tôi, cô cũng biết mất đi con trai, cháu trai, người già sẽ điên cuồng như thế nào." La Kỳ nói.
"Tôi biết."
Thời Tiểu Niệm đáp một tiếng, cô biết ý La Kỳ, một khi hai người già cái gì cũng mất, không nhìn thấy hy vọng, vậy bọn họ sẽ không kiêng kè bệnh của Cung Âu.
Nhưng cô, trên cả thế giới chỉ kiêng dè một người kia.
Hai người không nói gì nữa, đồng thời cúp điện thoại.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cầm điện thoại di động ngây người mấy giây, sau đó từ từ câu môi, nở một nụ cười.
Holy.
Cô có thể gặp holy rồi.
Đây là tin tức tốt nhất cô nhận được sau buổi lễ đính hôn, không biết bộ dáng của Holy như thế nào, có giống tiểu Quỳ không, dáng dấp của cô và Tịch Ngọc rất giống nhau, nói không chừng cặp sinh đôi cũng đặc biệt giống nhau.
Quá tốt.
Thời Tiểu Niệm cất điện thoại đi, Phong Đức đang nói chuyện vui vẻ với Từ Băng Tâm.
"Phong quản gia, hôm nay ông lại đẹp trai."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói với Phong Đức, sau đó ngồi xuống dưới dù che nắng, cầm cốc trà lên uống một hớp.
"A?"
Phong Đức sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn mình một cái, không phải ông vẫn ăn mặc như bình thường sao, đẹp trai cái gì?
Cô thật giống như đột nhiên cao hứng.
"Sinh nhật Cung Âu, có người vui vẻ như vậy sao?"
Từ Băng Tâm ngồi ở một bên, nhìn Thời Tiểu Niệm nói, cho là cô vì sinh nhật mà mở lòng.
"Vâng, vui vẻ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, quay đầu nhìn bãi cỏ.
Tiểu Quỳ thích bò tới bò lui, hai chân rất khoẻ, bây giờ đang học đi dưới sự hướng dẫn của chuyên gia trẻ sơ sinh, tay vừa bị chuyên gia buông ra cô bé liền sợ đến quỳ rạp trên đất.
Chuyên gia trẻ sơ sinh lại kéo cô bé lên lần nữa.
Tiểu Quỳ lập tức bò trên bãi cỏ, trên người dính vào một ít bụi.
"Ai nha, lại bẩn rồi." Từ Băng Tâm đau lòng nói.
"Không sao, mẹ, trẻ con gần gũi với thiên nhiên là chuyện tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.