Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina
Đối với người của công ty, hiển nhiên sự kiên nhẫn của Cung Âu kém hơn so với trước đây, thường thường chỉ vì một chút tỳ vết nhỏ cũng có thể sa thải cả đống người, khiến cho nhiều người trong công ty âm thầm oán giận sau lưng, cũng có không ít người từ chức.
Sau đó, còn có thể nặng tới trình độ nào nữa, Thời Tiểu Niệm không rõ.
Cô cảm thấy khủng hoảng.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu đang yên lặng nằm ở trên giường ngủ say.
Có cô ở bên, hắn ngủ đặc biệt ngon.
Thời Tiểu Niệm đi tới trước giường, mở ngăn kéo ra, cầm lấy điện thoại di động của Cung Âu bên trong, có hai tin nhắn mới được gửi đến
[Cung tiên sinh, hiện tại những khách mời còn lưu lại tiếp tục tham gia lễ đính hôn ngày hôm đó phải chiụ không ít những công kích. Xin hỏi có cần đi an ủi họ hay không]
[Bây giờ Phong quản gia vẫn chưa thể xuống giường được, Cung Tước đã phái người đến khiển trách quá hai lần.]
Cung Tước.
Cung lão gia là người có tước vị, xuất thân Quý tộc, nên rất nhiều người tôn kính mà gọi một tiếng Cung Tước.
Phong quản gia bị thương còn chưa đủ nặng hay sao, lại vẫn muốn đi khiển trách ông ấy, hệ thống cấp bậc của Quý tộc thật là khiến người ta không dám khen tặng.
Cung phụ muốn trút giận lên người bọn họ, nên đã ra tay với từng người xung quanh họ, đây cũng là cách biến tướng kích thích Cung Âu, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân thúc đẩy bệnh của Cung Âu nặng đến như vậy.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động của Cung Âu đi ra cửa phòng, khẽ đóng cửa lại, dùng điện thoại của hắn gọi một số điện thoại.
Sau khi đính hôn, Thời Tiểu Niệm càng có nhiều quyền lên tiếng ở đế quốc pháo đài hơn.
Rõ ràng máu nổi loạn của Cung Âu đã ngấm vào trong xương, không thích bị ràng buộc, vì thể nên, cho dù hắn cố gắng hết sức không khống chế sự tự do của cô, nhưng cô vẫn phải xuất hiện dưới đáy mắt cửa hắn. Đương nhiên, hắn đã ép buộc chính mình cho cô một chút quyền lợi tự do như vậy, nên thời điểm buổi tối khi hắn ngủ cô có thể ra ngoài.
Vì vậy, buổi tối cô gọi điện thoại cho La Kỳ.
Thời điểm Thời Tiểu Niệm nhìn thấy La Kỳ, những vì sao trên bầu trời đang chiếu những tia sáng lấp lánh, La Kỳ an vị ở trên ghế dài trước  giàn cây nho chờ cô.
La Kỳ mặc chiếc váy ngủ dài màu ánh trăng ngồi ở chỗ đó, trên tay nâng một quyển sách, theo ánh sáng của đèn mà lật xem từng trang sách, phía sau bà là một căn biệt thự tinh xảo và thanh lịch, xung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động nào.
Nơi này là nơi ở tạm thời của vợ chồng Cung lão gia Cung phu nhân.
Thời Tiểu Niệm nhìn bà, bà ngồi chỗ đó như một người phụ nữ bước ra từ trong bức họa.
Nếu như quan hệ của bọn họ không lúng túng, thì Thời Tiểu Niệm thật sự muốn mỗi lần nhìn thấy La Kỳ đều sẽ vì bà mà vẽ một bức họa, vẻ đẹp của bà, khí chất của bà đều đáng được trân trọng.
La Kỳ ngồi ở trên ghế dài, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, nhìn về đám vệ sỹ phía sau cô, trên gương mặt không trang điểm hiện ra một nụ cười, "Cô có can đảm đi tới nơi này, nhưng không có can đảm không mang theo vệ sỹ."
"Mang hay không mang cũng không có gì khác biệt."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, "Tôi tới đây, Cung Âu cũng không biết. Nhưng tôi muốn trở về, bằng không, sáng sớm khi hắn thức dậy thấy tin nhắn tôi gửi cho hắn, hắn sẽ biết tôi đến nơi này, phu nhân."
Cô trấn định nói, ánh mắt kiên nghị.
So với lần gặp cuối cùng ở nước Anh đó, Thời Tiểu Niệm tựa hồ như đã trưởng thành hơn rất là nhiều rồi.
"Cung Âu giữ được bình tĩnh, nhưng cô thì không, có đúng không" La Kỳ khép quyển sách trên tay lại, nở nụ cười nhạt, "Đúng là, không có người mẹ nào có thể bỏ được đứa con của mình."
"Phu nhân, tôi muốn gặp Cung Tước."
Thời Tiểu Niệm nói.
Cô biết, trong chuỗi thức ăn này, chỉ có thể tìm đến mắt xích bắt đầu của nó, mới có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện.
"Ông ấy sẽ không gặp cô, ông ấy không muốn nhìn thấy khuôn mặt này của cô, mà kỳ thực, ta cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt này của cô." La kỳ nói, trong con ngươi xinh đẹp xẹt qua một vệt bi thương, vì con trai cả Cung Úc của bà.
Thời Tiểu Niệm đi tới trước giàn cây nho, buổi tối gió nhẹ thổi khiến tán lá kêu xào xạc, cô nhìn về phía La Kỳ, đôi mắt trắng đen rõ ràng không có chút ánh sáng nào.
"Các người đã mất đi Cung Úc, mất đi Cung Âu, nếu như Holy có thể mang đến cho hai vị một chút an ủi, vậy hãy để thằng bé ở lại bên cạnh các người đi."
Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói.
"Cô nói cái gì" La Kỳ có chút ngoài ý muốn nhìn về phía cô, "Cô sợ sao, hay vẫn muốn ngồi vào vị trí Cung phu nhân này, vì thế nên ngay cả con trai ruột cũng có thể từ bỏ, muốn chúng tôi quên đi chuyện Cung Úc"
"Tình trạng lần này của Cung Âu rất nghiêm trọng."
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.
Hiển nhiên La Kỳ có chút ngồi không yên, biểu hiện mỹ lệ ung dung trên mặt hơi ngưng lại.
"Các người chưa từng nỗ lực trị liệu cho Cung Âu, cứ để hắn tùy ý phát triển. Nhưng nếu đã là bệnh, nó không thường xuyên phát tắc, nhưng cũng dễ dàng xảy ra chuyện, không phải sao" ánh mắt Thời Tiểu Niệm cứng cỏi, âm thanh truyền qua tiếng gió có vẻ bình thản, "Tôi biết, hiện tại Cung Tước và Cung Âu giống như hai con sư tử đang đặt hàm răng sắc lạnh trên cổ đối phương, xem ai nhả ra trước."
Trong tay Cung gia có Holy làm lá chắn.
Trong tay Cung Âu  có trọng trách thừa kế Cung gia là lá chắn.
Hai cha con không ai chịu thua ai.
"Cô nói tiếp đi."
La Kỳ trịnh trọng nói.
"Các người không ngừng thương tổn Cung Âu và những người bên cạnh Cung Âu, điều này sẽ kích thích hắn, kích thích tình trạng của hắn càng thêm nghiêm trọng." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía La Kỳ, "Cung Âu là con trai duy nhất của các người, tôi xin các người hãy thu tay lại, xin các người cùng sửa chữa với Cung Âu."
"Thời, Tịch tiểu thư." La kỳ ưu nhã ngồi ở trên ghế dài, nói rằng, " Đương nhiên chúng ta nguyện ý cùng sửa chữa với Cung Âu, nhưng cô phải biết điều kiện tiên quyết là cái gì."
"Không còn kịp nữa rồi."
Thời Tiểu Niệm nói rằng.
"Cái gì"
La Kỳ sửng sốt một chút.
"Đại lễ đính hôn kia không khiến hai người ý thức được cái gì sao, các người không thể tiếp tục hi vọng hôn nhân của Cung Âu sẽ nghe theo sắp xếp của các người." Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, thân thể như nhược nhưng lại kiên cường đứng trước giàn cây nho, mâu thuẫn như vậy, "Bởi vì, các ngừoi đã dồn Cung Âu vào đường cùng rồi."
Nếu Cung Âu còn chút tình cảm tình thân phụ tử gia đình gì, thì hắn sẽ không làm những loại chuyện hoang đường như đổi cô dâu trước mặt mọi người vậy.
Nghe vậy, trên mặt La Kỳ xẹt qua một vệt âm u.
Sao bà lại không biết quan hệ giữa bọn họ và Cung Âu đã như con ngựa mất cương đang phi tới vách núi, Cung Âu phản kháng như vậy, sao còn có thể không để hắn lựa chọn thông gia.
"Tôi có thể chọn rời đi, thậm chí có thể tùy để các người giết chết, thế nhưng cái giá phải trả là Cung Âu sẽ vì tôi mà đền mạng." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Bởi vì hiện tại cái gì Cung Âu cũng không để ý, chỉ để ý tôi."
"Không thể."
La Kỳ lập tức kích động nói, không nghe được câu nói này.
Con trai của bà, là người đàn ông bất phàm, hắn được trời cao ban cho thiên phú, hắn là người dẫn dắt thời đại khoa học kỹ thuật này phát triển, một đời của hắn đều mãi mãi huy hoàng, ở trong ấn tượng của người khác hắn là một người làm nên kỳ tích luôn được người khác thán phục, mà không phải là một người yếu đuối chỉ biết chuyện nữ nhi thường tình.
Điểm này, đừng nói đến chồng của bà không cho phép, bà cũng không cho phép.
"Cung Tước không chữa bệnh cho Cung Âu, là bởi vì ông ta nghĩ bệnh này có thể làm cho Cung Âu trở nên càng tốt hơn, có thể làm cho Cung Âu tăng cường danh vọng Cung gia. Nhưng tôi nghĩ, chắc Cung Tước cũng không nghĩ đến, chung quy hội chứng này lại trở thành độc dược tình thân của các người." Thời Tiểu Niệm nói rằng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía La Kỳ.
"Đừng nói nữa rồi." La Kỳ giận dữ từ trên ghế dài đứng lên, đôi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Cô muốn đến đây dùng tà thuật mê hoặc người khác phải không."
Buổi tối, từng cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến mức thân thể của cô trở nên lạnh lẽo.
Nơi xa vệ sỹ đứng yên không nhúc nhích, phóng tầm mắt nhìn gió thổi cỏ lay bên này.
"Phu nhân, hãy tin tôi, so với bà tôi càng hi vọng mình đang nói bậy." Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, "Quan điểm của tôi và các người không giống, tôi chỉ hi vọng hắn là một người bình thường, người bình thường."
La Kỳ nhìn cô, ánh mắt của cô trong suốt, không giống như đang nói dối.
Thời khắc này, hai người không thể nói chuyện một cách mù mịt được.
"Vậy cô chuẩn bị làm gì"
La Kỳ hỏi.
"Vốn tôi muốn nói trực tiếp với Cung Tước những câu nói này." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Tôi xin các người hãy buông tha cho Cung Âu, đừng tiếp tục kích thích hắn nữa, hắn còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết, không có thời gian tranh đấu với các người. Chờ thêm một thời gian nữa, chờ hắn tình trạng của hắn tốt hơn một chút, hận thù với các người giảm đi. Tôi sẽ khuyên hắn trở lại Cung gia, để hắn phụng dưỡng các người."
"Cô nói những lời này cũng là đang bảo vệ chính mình."
La Kỳ nói rằng.
"Đúng, hiện tại các người không giết chết tôi được đâu." Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ chậm rãi nói rằng, "Bởi vì giết tôi, đồng nghĩa với giết chết con trai ruột của các người."
"Tôi xin cô đừng nói câu nói như thế nữa"
La Kỳ nghe câu nói này có chút kích động, còn còn giữ được khí chất của mình nữa.
"Các người cũng đừng hy vọng xa vời có Holy làm lá chắn, Cung Âu sẽ thỏa hiệp cái gì, tin tôi, ở trong mắt của Cung Âu bây giờ, Holy không sánh bằng một đầu ngón tay của tôi đâu." Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
La Kỳ tức giận, giận quá mà cười, "A, điều này làm cho cô rất đắc ý à"
"Thế nhưng Holy không ở bên cạnh tôi, sẽ làm cho tôi thống khổ."
Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, ngọn gió thổi qua đôi mắt cô.
"…"
La Kỳ đứng trước ghế tựa dài, trầm mặc nhìn về phía cô, gió thổi loạn trang sách.
"Giết thì các người là không giết chết được tôi rồi." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Thế nhưng, các người có thể làm cho tôi thống khổ, không phải điều này cũng biến tướng đạt đến mục đích của các người sao, chỉ cần có Holy ở bên người các người, các người cũng không cần lo lắng tôi sẽ ở trước mặt Cung Âu phá hoại tình thân của các người."
"Nguyên lai, cô đến đây để làm giao dịch."
La Kỳ nói.
Giao dịch.
Ai cũng sẽ không đồng ý dùng con trai của mình đi giao dịch, bản thân của hai chữ này đại biểu cho tình cảm bạc bẽo như trao đổi mua bán, nhưng cô không có cách nào, Phong Đức đã không thể xuống giường, rất nhiều người cũng vậy, chứng hoang tưởng của Cung Âu càng ngày càng nặng, cô bước vào đường cùng rồi.
"Ta nghĩ Tịch tiểu thư đã quên, Holy vốn là ở bên cạnh ta." La Kỳ nói rằng.
"Nhưng tôi sẽ không làm ra vẻ đau thương khổ sở trước mặt Cung Âu nữa, để hắn càng thêm hận các người. Cung tước đánh người cũng đã đánh, nên phát hỏa cũng đã phát, có phải đã có thể thu tay rồi không, đừng tiếp tục cùng một người hoang tưởng so xem ai tàn nhẫn hơn."
Thời Tiểu Niệm nói xong, hướng về phía La Kỳ cúi người một cái, xoay người rời đi.
Gió thổi qua.
Một lần nữa La Kỳ ở trên ghế dài ngồi xuống, trước mắt có một bóng hình xanh xanh, đó là hình ảnh mệt mỏi của bà.
Sau khi đại lễ đính hôn diễn ra, bà mới biết chuyện của Cung Úc cùng Tịch Ngọc, mọi chuyện dồn lại, đã nhiều ngày nay bà không có được một giấc ngủ ngon.
Chứng bệnh càng trở nên tồi tệ hơn.
Đó chính là Cung Âu càng trở nên cố chấp, càng không tiếp thu người khác.
Phía sau bà là một cửa sổ thủy tinh bốn cánh, dây leo bò trên tường, ánh đèn chiếu không tới bên kia, trước cửa sổ là một mảnh u ám, có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn lúc ẩn lúc hiện đứng ở nơi đó.
La Kỳ quay đầu, nhìn về phía cửa sổ, trong ánh mắt tất cả đều là bi thương, "Ông nói xem, có phải Tịch tiểu thư đang gạt chúng ta không, con trai của ta đã không thể sống thiếu cô ta được, cũng không thèm để ý tất cả à"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.