Chương trước
Chương sau
Editor: shinoki
"Anh hù chết em rồi, sao anh lại ở đây?"
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, sau đó khoác tay mình lên tay hắn.
Đây là một loại lễ nghi sân khấu.
Mộ Thiên Sơ nắm chặt tay cô, dắt cô đi gặp các khách mời, hai người khom người thật sâu xuống dưới khán đài.
Ánh đèn bao phủ khắp nơi, lúc này mới có người nhận ra Mộ Thiên Sơ, cả kinh, bàn luận sôi nổi.
Mona cũng chú ý tới, trên mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nghi ngờ, Mộ Thiên Sơ chưa chết? Chẳng lẽ người yêu mới của Thời Tiểu Niệm là hắn, thảo nào, ngày đó ở bệnh viện, Cung Âu khổ sở như vậy.
Thì ra Thời Tiểu Niệm đã thay lòng.
Đúng là chuyện tốt.
Người phục vụ cầm 《 Danh sách quyên tiền 》 đi tới, Mona cầm bút lên vội vã ký tên ở phía trên, liền nghe được thanh âm âm lãnh của Cung Âu vang lên bên cạnh cô.
"Bắt đầu từ giờ khắc này, chuyện tối hôm nay không ai được tiết lộ ra ngoài nửa chữ!"
Cung Âu đứng ở nơi đó nói từng chữ từng chữ, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi, thanh âm đè thấp.
Hắn tuyệt đối không muốn phải nhìn ngày mai báo chí đặt tên Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ ở chung một chỗ, tuyệt đối không được!
" Vâng, thiếu gia."
Phong Đức đứng ở một bên, cúi đầu nhẹ giọng nói, sau đó sắp xếp bảo tiêu đi dặn dò từng khách mời, để phòng bọn họ tiết lộ tin tức ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ với sự xuất hiện của Mộ Thiên Sơ, bị hắn kéo tay nhẹ nhàng đi xuống bậc thang còn hồn nhiên không cảm giác gì.
"Đột nhiên muốn thấy em, cho nên tới."
Mộ Thiên Sơ đi bên người cô, cúi đầu đến gần cô nhỏ giọng nói.
Khoảng cách quá gần khiến Thời Tiểu Niệm ý thức được, cô vội vàng rút tay về, bất đắc dĩ nói, "Sao anh nói ngồi máy bay đơn giản như ngồi ô tô vậy?"
Muốn thấy một người liền lên máy bay?
"Thật ra thì." Mộ Thiên Sơ cùng cô đi đến bàn rượu, dừng một chút nói, "Thật ra thì, anh chính là muốn biết, người yêu mới của em rốt cuộc là ai?"
Nói xong, Mộ Thiên Sơ nở một nụ cười sâu hơn với cô.
"Đó không phải là em nói."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, là Hạ Vũ nói, nhưng tất cả mọi người đều hiểu nhầm là cô nói.
"Vậy người yêu mới mà bạn em nói là ai?" Mộ Thiên Sơ tiếp tục cười hỏi, nụ cười rất đúng tiêu chuẩn.
"Anh đừng cười như vậy được không, em lại nghĩ đến icon trên Internet."
Thời Tiểu Niệm bị hắn chọc cười.
Bỗng nhiên, cô cảm giác một ánh mắt rơi vào trên người cô, khiến cô không thoải mái, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước, Cung Âu đứng trước bàn ăn, đôi mắt âm lãnh trợn mắt nhìn cô, ánh mắt như ưng chuẩn vậy, kinh người đến đáng sợ.
Thân thể cô không kiềm được cứng đờ.
Mộ Thiên Sơ tựa như không thấy, như không có chuyện gì xảy ra để tay sau lưng cô, ôm cô đi về trước.
Sắc mặt Cung Âu càng đáng sợ hơn, trên mặt anh tuấn căn bản không có một chút háo sắc, hắn chợt đưa tay cầm lấy ly rượu.
Thời Tiểu Niệm có chút sợ hãi nhìn về phía Cung Âu, không biết hắn sẽ làm gì, Mona bên cạnh lanh tay lẹ mắt đè tay hắn lại, dùng sức đè lại, mỉm cười nói, "Cung Âu, ngồi xuống đi."
Hắn muốn đập đồ ở đây sao?
Hắn đâu phải người chủ trì, Mona cô còn không ném nổi.
"..."
Không ngồi được.
Bây giờ hắn chỉ muốn đập đầu Mộ Thiên Sơ.
Dây thần kinh điên cuồng ghen tỵ và tức giận nổ tung trong hắn.
Mộ Thiên Sơ chưa chết, còn trở lại bên cạnh Thời Tiểu Niệm!
Phong Đức đứng ở sau lưng Cung Âu, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Thiếu gia, đây là dạ tiệc từ thiện, muốn công khai một vài hình ảnh, cho nên khắp nơi đều có camera, đừng mất thì giờ, vạn nhất có tin tức bị tiết lộ, bị liên luỵ cũng chỉ có một người."
Cung Âu vì bạn gái trước tranh đoạt tình nhân trước mặt mọi người, tin tức này mà truyền tới Anh quốc.
Lancaster còn chưa tức giận, Cung lão gia đã ám sát Thời tiểu thư rồi.
Tay Cung Âu bị Mona đè lại, hắn trợn mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm cũng nhìn hắn, trong con ngươi của cô có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra vẫn có mấy phần hốt hoảng.
Hắn không nhìn nổi cô sợ.
Hắn gắng gượng rút tay về.
Cung Âu ngồi xuống ghế, hít thở thật sâu, âm lãnh thấp giọng mở miệng nói, "Phong Đức, cho ông nửa giờ, tôi muốn bảo đảm sẽ không có bất kỳ người nào tiết lộ ra ngoài. Hoặc là, ông có thể đuổi hết người không phận sự ra ngoài cho tôi!"
"Nửa giờ?"
Thời gian ngắn như vậy?
Phong Đức có chút ngạc nhiên.
"Tôi chỉ nhịn được nửa giờ." Cung Âu cắn răng nghiến lợi nói, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, thanh âm lạnh như băng tuyết, "Đã qua mười lăm giây!"
Hắn chỉ nhịn được nửa giờ.
Hắn cũng chỉ có thể nhịn được nửa giờ, đây là giới hạn cao nhất của hắn.
"Thiên Sơ, sao cháu đột nhiên tới đây?" Từ Băng Tâm từ trước bàn ăn đứng lên, mặt đầy hiền hòa nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, rất là vui mừng.
"Có thời gian nên tới, bác gái, tối nay bác thật xinh."
Mộ Thiên Sơ giống như hoàn toàn không thấy tinh phong huyết vũ trong mắt Cung Âu, tiến lên lễ phép ôm Từ Băng Tâm.
Thời Tiểu Niệm cũng không muốn để cho bọn họ chuyện trò tiếp nữa, cô nói với Từ Băng Tâm đạo, "Mẹ, chúng ta đi thôi."
Để Mộ Thiên Sơ và Cung Âu ở chung một chỗ, cô cũng không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô, ôn hòa mở miệng, "Anh vừa mới xuống máy bay, lập tức chạy tới đây, để anh nghỉ một chút đi, anh không muốn đi."
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, không tìm được lý do cự tuyệt hắn.
Mộ Thiên Sơ nói với người bên cạnh, người kia lập tức nhường chỗ.
Mộ Thiên Sơ ngồi xuống bên cạnh Từ Băng Tâm, tán gẫu một vài việc ở nhà với bà, hướng Thời Tiểu Niệm nói, "Tiểu Niệm, e, cũng ngồi xuống đi."
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng quá đột ngột, không thể làm gì khác hơn là cũng ngồi xuống ở bên cạnh, đôi mắt không nhịn được nhìn về phía Cung Âu.
Chỉ thấy Cung Âu ngồi ở chỗ đó, thân thể ngồi thẳng tắp, trợn mắt nhìn Mộ Thiên Sơ vui vẻ nói chuyện với Từ Băng Tâm, ánh mắt kia so với lưỡi đao sắc bén càng mang theo rùng mình.
Da đầu Thời Tiểu Niệm tê lại.
Cô thật không nên đáp ứng mẹ tới tham gia dạ tiệc từ thiện này.
"Anh còn chưa chết!"
Cung Âu bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lạnh như băng, từng chữ từng chữ giống như từ trong cổ họng bức ra vậy, mang theo lạnh lùng.
Thanh âm của hắn phá vỡ sự yên lặng giả tạo trên bàn ăn.
Khóe mắt Thời Tiểu Niệm không khỏi giật một cái, môi mím chặt.
Mộ Thiên Sơ phụng bồi Từ Băng Tâm trò chuyện, nghe vậy, nụ cười trên mặt hắn sâu hơn, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cung Âu, thanh âm dửng dưng ôn hòa, "Cung tiên sinh đang nói chuyện với tôi sao? Nhờ phúc, đại nạn không chết."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên, có loại ảo giác sợ hết hồn hết vía.
Nghe vậy, Cung Âu cười lạnh một tiếng, "Xem ra phúc của tôi không bày đến anh."
Hắn muốn bày phúc đến, Mộ Thiên Sơ kia hẳn đã chết hoàn toàn.
Lại không chết.
Thật là buồn cười, mà hắn, lại không nhận được một chút tiếng gió.
Cung Âu trực tiếp đùa cợt, Mộ Thiên Sơ cười một tiếng, không có tức giận cũng không có phản kích, lại nghiêng đầu trò chuyện cùng Từ Băng Tâm.
Từ Băng Tâm bởi vì Cung Âu chen ngang không đúng lúc, trong lời nói mang theo bất mãn, nhưng được Mộ Thiên Sơ trấn an mấy câu, thỉnh thoảng lại nở nụ cười, liên tục mỉm cười.
"..."
Cung Âu trợn mắt nhìn hắn.
Lại tạo quan hệ tốt với mẹ của Thời Tiểu Niệm, chiêu này thật hèn hạ.
Thời Tiểu Niệm bể đầu sứt trán ngồi ở chỗ đó, cô thật muốn rời đi, nơi này một khắc cô cũng không ở lại nổi nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trò chơi được tiến hành một nửa, người chủ trì tuyên bố nghỉ giải lao, các khách mời bắt đầu khiêu vũ.
Âm nhạc đổi thành một bài hát thích hợp cho khiêu vũ.
Thời Tiểu Niệm đang muốn mở miệng nói rời đi, liền nghe được thanh âm của Mona truyền tới, "Cung Âu, chúng ta khiêu vũ đi."
Cung Âu thấp mắt nhìn đồng hồ một cái, sau đó cầm tay Mona đi về phía sàn nhảy
Chờ một lát nữa.
Chờ thêm chút nữa là đến nửa giờ, hắn sắp nhịn không được rồi, rời khỏi cái bàn này cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm ở chung với nhau, thật nhức mắt.
Mona cơ hồ là bị Cung Âu kéo đi về trước, tay bị hắn nắm đau.
Hai người đi qua Thời Tiểu Niệm, cô cúi đầu, thấy Cung Âu hung hăng đạp một cước lên váy cô/
Đây là biểu hiện hả giận của hắn.
Hắn có thể nhịn, đúng là không dễ.
"..."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi ở chỗ đó, một lát sau, cô chuyển mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Cung Âu và Mona đứng trong sàn nhảy khiêu vũ.
Cung Âu nhảy lòng có chút không yên, một tay thậm chí đút trong túi quần, nhưng Mona hoàn mỹ đền bù hắn, hai tay cô ta đặt trên vai Cung Âu, nhảy vô cùng quyến rũ, dáng múa diêm dúa lòe loẹt động lòng người, Cung Âu nâng một tay lên, Mona lập tức hoàn mỹ tiếp lấy, vòng quanh hắn
Hai người bất kể là dung mạo hay dáng múa đều là một đôi bắt mắt nhất trên sàn nhảy.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn bọn họ.
Mặc dù cô được người ta gọi là Đại tiểu thư, nhưng cô không thừa nhận cũng không được, Mona và Cung Âu rất xứng đôi.
Bọn họ có bối cảnh tương tự nhau, bọn họ có học vấn tương tự nhau, trong thân thể bọn họ có một loại đồ từ nhỏ từ từ thấm vào trong xương, chẳng qua là một điệu nhảy, hai người cũng có thể nắm đối phương ra ngoài, bọn họ cũng có thể nhảy cùng chớ bất đồng.
Thật đẹp.
Đẹp đến kinh tâm động phách.
Cô và Cung Âu cùng nhau khiêu vũ, nhưng cho tới bây giờ không có sinh ra phản ứng như vậy.
Cô nghe được lời khen ngợi của rất nhiều khách mời xung quanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.