Editor: Yuhina Cung Âu đột nhiên dừng bước, ánh mắt hung tàn trừng cô ta. "Anh có thể chịu đựng được à" Mona đứng ở trước mặt hắn hỏi, tròng mắt màu lam nhìn về phía hắn, đưa tay ra chậm rãi chạm vào cánh tay hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hắn, mang theo ý tứ động viên , "Bọn họ quá giống nhau, không phải là anh không chịu được sao, anh không thể nhẫn nhịn được." Không thể nhẫn nhịn được. "…" Cung Âu cụp mắt, ánh mắt âm trầm nhìn về phía tay của cô ta. Móng tay của cô ta được tô màu đỏ tươi đến chói mắt, ngón tay chậm rãi lướt qua trên cánh tay của hắn, vừa như câu dẫn dụ dỗ, vừa giống như động viên tâm tình của hắn. Mona nhìn hắn, vội vàng nói, "Hai người tách ra như vậy mới tốt, đối với cô ta, đối với anh đều tốt, không phải sao?" "Ha ha." Cung Âu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng. "Anh cười cái gì" Mona ngây người. "Khoảng thời gian này, cô luôn dùng phương pháp đó để tẩy não tôi, có đúng không bác sỹ tâm lý vĩ đại." Cung Âu tự tiếu phi tiếu nhìn cô ta. Từ khi hắn biết những chuyện cũ năm xưa kia, trong lòng hắn luôn hoảng sợ. Mà người phụ nữ trước mắt này luôn lợi dụng năng lực của cô ta trong lĩnh vực tâm lý, một nửa uy hiếp hắn, một nửa lại tẩy não hắn, không ngừng mà ám chỉ cho hắn, hắn không chap nhận được tất cả những chuyện đó, hắn cũng không thể để cho Thời Tiểu Niệm rơi vào trong vòng xoáy nguy hiểm. Một lần lại một lần. Cung Âu hắn lại ngu đến mức ngày hôm nay mới có thể nhìn ra tất cả. Mona đứng ở nơi đó, hào quang trong đáy mắt như tiêu tan đi, nụ cười có chút cứng ngắc, "Anh đang nói cái gì vậy, làm sao em có thể tẩy não anh." "A." Cung Âu nở nụ cười trào phúng, ánh mắt lộ ra cảm giác đáng sợ, đẩy tay cô ta ra, "Lancaster Mona, cô cứ chờ đấy, tôi sẽ trở về giải quyết cô sau" "…" nghe vậy, sắc mặt của Mona hoàn toàn trắng bệch. Cung Âu quay người rời đi, Mona thấy thế, biết lần này nếu như không ngăn cản được hắn, cung Âu sẽ bị hãm sâu vào hó đen mang tên Thời Tiểu Niệm. "Cung Âu, anh đi tìm Thời Tiểu Niệm, anh không sợ em sẽ sai người báo cho Cung lão gia à" Mona thấy nói nhẹ nhàng cũng vô dụng, quyết định uy hiếp hắn. Nghe như vậy, bước chân của Cung Âu dừng lại, gương mặt tái nhợt, quay đầu âm lãnh trừng mắt về phía cô, ánh mắt nồng đậm sát khí. Mona bị dọa sợ, không tự chủ được lui về sau một bước. "Cô cứ thử xem" Cung Âu cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra, "Cô cứ thử xem ai chết trước ai, tôi bảo đảm cô sẽ không sống được tới ngày nhìn thấy kết cục của tôi và Thời Tiểu Niệm " "…" Mona sợ đến ngây người. Cung Âu quay người nhanh chân rời đi. Mona đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng của Cung Âu biến mất ở trong tầm mắt của cô ta, cả người nhưng chìm trong giấc mộng, vẻ mặt cô đơn. Cư như vậy không giành được trái tim của Cung Âu, cứ như vậy để hắn quay trở lại với Thời Tiểu Niệm Cứ như vậy thì làm sao cô còn có cơ hội Cô yêu hắn năm năm, trả giá nhiều như vậy, lẽ nào cứ để mọi chuyện xảy ra như vậy, tại sao cô không thể so với Thời Tiểu Niệm đã xuất hiện sớm hơn, tại sao cô không tới trước mặt Cung Âu sớm hơn. Mona chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, trong đôi mắt màu xanh nước biển mỹ lệ kia tất cả chỉ còn đau thương. Cô là bác sỹ tâm lý, cô biết, chỉ cần Cung Âu và Thời Tiểu Niệm tái hợp lại, cô sẽ khó có thể chen chân vào, cô không cam lòng, thật sự không cam lòng. Trong phòng thay quần áo lớn, áo tắm rơi xuống đất, Cung Âu chọn lấy một chiếc áo sơ mi, đôi tay thon dài duỗi ra, mặc áo sơ mi vào, ưu nhã cài từng cái cúc áo một. Hắn nhìn bóng người cao to trong gương, hai chân thẳng tắp. Cung Âu chọn một chiếc caravat thắt lên trên cổ, ngón tay thon dài thắt nút ca-ra-vat, con ngươi đen thâm thúy, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười. Ngón tay của hắn dừng một chút, sau đó thắt kiểu nút caravat đơn giản nhất. Thời Tiểu Niệm thường thắt loại nút này. Điều chỉnh xong ca-ra-vat, ánh mắt của Cung Âu lộ ra vẻ thoả mãn, khiến cho cả khuôn mặt của hắn càng trở nên anh tuấn gợi cảm, hắn chọn một bộ âu phục, đưa tay khêu chỉnh lại mái tóc ngắn. "Thời Tiểu Niệm, Chờ người đàn ông của em tới đón em về nhà" Cung Âu nhìn gương mặt của mình trong gương, ánh mắt sáng rất có tinh thần, lộ ra vẻ tự cho mình siêu phàm. Mặc kệ giữa bọn họ có bao nhiêu chướng ngại, hắn sẽ vượt qua từng cái một, tuyệt đối sẽ không để cô chịu một chút thương tổn nào Cung Âu đi ra cửa pháo đài, vùi phun ở đài phun nướcvẫn đang múa theo điệu nhạc, Phong Đức đứng bên cạnh chiếc xe thể thao Koenigsegg, hướng Cung Âu cung kính mà gật gật đầu. "Thiếu gia, chìa khóa xe đây." Phong Đức đem chìa khóa xe đưa cho Cung Âu. Cung Âu đưa tay cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, bàn tay thon dài lấy một chiếc kính mắt đeo lên, tầm mắt lướt qua vẻ mặt kính cẩn của Phong Đức, "Lão già, tôi phát hiện ngày hôm nay ông đặc biệt trẻ ra" "A" Phong Đức sửng sốt một chút, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cung Âu đạp chân ga, khởi động xe, chiếc xe thể thao nhanh chóng rời đi. Ông vừa thấy nụ cười trên khuôn mặt của thiếu gia Nhiều ngày nay vẻ mặt của Thiếu gia luôn âm trầm, lẽ nào là có chuyện tốt gì sắp phát sinh sao Nghĩ như thế, trên mặt Phong Đức không khỏi lộ ra nụ cười, tâm tình của thiếu gia ảnh hưởng trực tiếp đến tất cả hoạt động của đế quốc pháo đài và N.E . Vui vẻ là được rồi. Trong bệnh viện, ThỜI Tiểu Niệm nằm ở trên giường, tay cầm điện thoại di động, âm thanh của Hạ Vũ truyền đến từ trong điện thoại di động, "Tiểu Niệm, bây giờ hai vợ chồng tôi chuẩn bị đến, cô có muốn ăn cái gì không, tôi đi mua cho cô." "Không cần, Tiểu Vũ, hai người đều bận cả, không cần qua đây đâu, bênh của tôi cũng không nghiêm trọng gì." Thời Tiểu Niệm nói, trong lòng cảm luôn thấy áy náy, cô muốn chờ đến thời điểm sinh sản mới làm phiền vợ chồng Hạ Vũ, kết quả mang thai mới được ba tháng đã liên tục làm phiền hai vợ chồng bọn họ. Cô rất là băn khoăn. "Còn khách khí với chúng tôi cái gì, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi mua cho cô một bát cháo nhá." Hạ Vũ nói, trong điện thoại Lý Ca đang nhắc nhở cô chú ý xem đường, Hạ Vũ lập tức nói, "Có anh đang ở đây, em không nhìn đường thì làm sao." Nói xong, Hạ Vũ cúp điện thoại. Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, nhìn điện thoại di động cười khổ một tiếng, đột nhiên cảm giác như mình vừa ăn lương cẩu( mấy bạn Trung gọi mấy show ân ái là thức ăn cho cẩu:v). Có Lý Ca ở bên cạnh, Hạ Vũ mãi mãi không cần nhìn đường, thật là tốt. Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt tiều tụy, đưa tay ra đặt điện thoại di động lên trên tủ đầu giường, hất chăn đi xuống giường, đi về phía buồng tắm, ấn vòi nước xuống rửa tay. Cô nhìn gương mặt tiều tụy trắng xám trong gương, đúng là dáng vẻ của bệnh nhân. Thời Tiểu Niệm xem thường cái dáng vẻ này, đặc biệt mất mặt khó coi. Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Thời Tiểu Niệm cấp tốc rửa mặt, lau mặt đi ra bên ngoài, mở cửa, chỉ thấy mấy người mặc áo blouse của bác sỹ đứng ở bên ngoài, vóc người của ai cũng cao to. "Thời tiểu thư, chúng tôi tới để đưa cô đi kiểm tra định kỳ." Một bác sĩ nam đứng ở nơi đó nói ra. "Việc kiểm tra cho tôi luôn là bác sỹ Diệp làm mà." Thời Tiểu Niệm nói, đứng ở nơi đó có chút kỳ quái mà nhìn mấy bác sỹ này, một người trong đó còn mang theo xe lăn. Mang theo xe lăn làm cái gì "Nha, bác sỹ Diệp có chút việc, nên nhờ chúng tôi đưa Thời tiểu thư đi kiểm tra." Một bác sỹ ôn hòa nói. "Có đúng không" Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn bọn họ, đằng sau có một bác sỹ đeo khẩu trang lớn, cúi đầu, mái tóc ngắn màu đen, không thấy rõ mặt. Bỗng nhiên bác sỹ kia hơi ngẩng mặt lên, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam. Người nước ngoài Đây là một bệnh viện cao cấp, có bác sỹ người nước ngoài cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái là mấy bác sỹ phía sau vẫn cúi đầu, giống như sợ cô nhìn thấy vậy. Thời Tiểu Niệm mím mím môi, trong lòng nổi lên sự đề phòng, cố nở nụ cười nhạt nói, "Tốt, mời các anh chờ ở bên ngoài một chút, tôi đi rửa tay rồi ra ngay." Nói xong, Thời Tiểu Niệm muốn đóng cửa lại, chỉ thấy những bác sỹ kia đột nhiên mạnh mẽ xông vào. "Các người… cứu mạng cứu mạng" Thời Tiểu Niệm há mồm kêu lên, một người xông tới che lấy mồm của cô, không cho cô lên tiếng. Thời Tiểu Niệm hoảng sợ sệt mở to hai mắt, gắng sức giãy dụa. "Nhanh lên một chút, chúng ta không có nhiềuthời gian, camera giám sát được lắp đặt khắp nơi trong bệnh viện." một bác sỹ che miệng của cô nói, có chút lo lắng. Thời Tiểu Niệm nghe được hắn dùng tiếng anh để nói, phát âm rất chuẩn. Dứt lời, đã có người tới đập vào sau gáy của cô, Thời Tiểu Niệm đau đến nhấc chân đạp, một lúc không thấy cô ngất đi, người kia không chút do dự mà tiếp tục đập một cái nữa vào sau gáy của cô. Đập đến bốn, năm lần, Thời Tiểu Niệm mới đau đớn mà ngất đi, cả người chậm rãi xụi lơ trong lòng người kia. Mấy người đàn ông mặc áo blouse trắng lập tức đỡ lấy Thời Tiểu Niệm ngồi vào xe lăn. Toàn kiến trúc màu trắng đứng sững ở dưới ánh mặt trời, hình thập tự màu đỏ nổi bật trong nền sáng đó. Mọi người ra ra vào vào, bầu không khí trong bệnh viện hài hòa bình tĩnh. Một tiếng phanh xe gấp vang lên, tiếng động đó vang lên ở ngay trước cửa bệnh viện, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu, môt chiếc xe mui trần màu xám bạc đỗ ở ngay trước cửa bệnh viện, phách lối cản trở đường, người đàn ông ngồi ở ghế lái cũng không thèm quan tâm, mở cửa xe đi ra, nhanh chân đi vào bệnh viện. Thân hình hắn anh vĩ bất phàm, trên người tản mát khí chất cao cao tịa thượng, mỗi đi một bước đi đều hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người. Rất nhiều người cũng vì thế mà dừng chân, yên lặng nhìn hắn đi vào. Bỗng nhiên, có người hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn người đàn ông kia, không dám xác định thốt ra, "Người kia là Cung Âu à" Dứt lời, người đàn ông đã lướt qua bọn họ đi vào. Cung Âu nhanh chân đi vào trong, không để ý đến ánh mắt của người ngoài, khuôn mặt anh tuấn vô song, mắt kính trên mũi, sống mũi cao, môi mỏng khẽ nhếch lên để lộ ra nụ cười như có như không. Cùng lúc đó, ở một cổng phụ khác của bệnh viện, các bác sỹ vội vã đẩy xe lăn hướng đi về phía một chiếc xe thương vụ màu đen. Thời Tiểu Niệm. Chờ hắn, hắn đến rồi. Độ cong nơi khóe môi của Cung Âu càng lúc càng lớn, một đường đi thẳng tới trước cửa phòng bệnh của Thời Tiểu Niệm, đưa tay ra muốn đẩy cửa đi vào, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng. "Ầm" Cung Âu trực tiếp đẩy cửa ra, lười biếng tựa ở cửa, đưa tay ra làm một tư thế rất chi là đẹp trai bỏ mắt kính xuống, "Thời Tiểu Niệm, em không cần phải lén lút trốn vào một góc để khóc, Cung Âu ta đã trở về" Câu nói còn chưa dứt, Cung Âu liền phát hiện trong phòng bệnh không có một bóng người. Cung Âu mím môi, có chút lúng túng đứng thẳng người lên, cầm theo kính mắt đi vào, đôi mát đen kịt nhìn xung quanh một chút, "Thời Tiểu Niệm Thời Tiểu Niệm" Cung Âu đi về phía phòng tắm, mở cửa ra, liếc mắt nhìn. Không có ai. Người phụ nữ này đi làm kiểm tra rồi sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]