Chương trước
Chương sau
Editor: shinoki
"Đi" Cung Âu nắm tay cô đi ra ngoài, "Anh còn chưa đến nỗi chết đói đâu"
"Chờ chút, em đi thay quần áo."
Thời Tiểu Niệm kiên quyết không chịu mặc bộ quần áo người hầu gái trước mặt những người khác, cô còn muốn giữ thể diện.
Thời Tiểu Niệm thay một chiếc váy ngủ rộng rãi ở trong phòng tắm, sửa lại mái tóc dài đen nhánh một chút rồi mới đi ra ngoài, phòng ngủ phía ngoài rỗng tuếch.
Cung Âu đã biến mất.
Đi đâu?
Hẳn là vào nhà bếp đi, sai người làm đồ ăn cho cô.
Cung Âu đối với cô rất bá đạo, nhưng sẽ không bạc đãi cô về mặt ăn uống.
Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút, đi ra khỏi phòng ngủ, mãi cho đến khi xuống dưới lầu, vừa vào phòng bếp, cô đã ngửi thấy một mùi thơm khó có thể dùng lời diễn tả được  truyền đến.
Nguy rồi, lại là cơm rang trứng.
Cung Âu bạc đãi cô nhất là khi cho cô ăn món cơm rang trứng
Thời Tiểu Niệm vội vã muốn trốn, mùi vị này quả thực khiến người ta đau đầu đến không muốn sống, chỉ thấy Cung Âu đứng trước nồi, cách nồi rất xa, một tay cầm cái xẻng lật cơm qua lại.
Cũng không mở máy thông khí, trong phòng bếp khổng lồ như vậy tất cả đều là khói lượn lờ, tựa như Tiên cảnh.
Thời Tiểu Niệm vội vã che mũi, cô hít thở ở nơi này dù chỉ là một chút không khí đều là tàn nhẫn đối với bảo bảo trong bụng.
"Cung Âu, anh đừng nấu nữa, em tuỳ tiện làm bánh mì ăn là được rồi."
Thời Tiểu Niệm bịt mũi, bịt miệng đi tới trước mặt Cung Âu, âm thanh buồn buồn nói, một tay xua khói mù mịt.
"Ăn thứ đó không dinh dưỡng, anh làm một lúc là xong rồi"
thanh âm của Cung Âu từ tính.
""
Ăn cơm rang trứng hắn làm càng không dinh dưỡng đi
Thời Tiểu Niệm còn muốn ngăn cản hắn, mũi vẫn khó tránh khỏi ngửi thấy mùi tiêu, trong dạ dày một trận phản cảm, cô lập tức lao ra nhà bếp, tùy tiện vọt vào phòng rửa tay, quay về bồn rửa tay nôn mửa, "Oẹ"
Trong dạ dày của cô trống không.
Căn bản phun không ra cái gì.
Thời Tiểu Niệm khó chịu ấn lại bụng, cô đi chậm chậm vào nhà bếp, cửa phòng bếp đang bay ra từng trận yên vụ, Thời Tiểu Niệm nhìn phòng bếp, cảm thấy nó chẳng khác nào một cái động  Yêu Tinh đáng sợ.
Ai da, nên khuyên Cung Âu đừng đối xử với cô như thế kiểu gì bây giờ?
Thời Tiểu Niệm đi tới, còn chưa đi vào bỗng liền nghe thấy một trận thanh âm dễ nghe truyền đến, "Cung tiên sinh, không nghĩ tới ngài còn có thể làm cơm, thật là lợi hại, tôi chỉ biết pha trà."
Âm thanh của Mona.
Mona sau khi ngất đi ở Ô Sơn đã được mang về Cung gia, vẫn nằm ở phòng khách nghỉ ngơi.
Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp, chỉ thấy Mona đứng ở nơi đó một mặt sùng bái mà nhìn Cung Âu, "Không nghĩ tới bộ dáng Cung tiên sinh ở nhà sẽ như vậy, bây giờ Quý tộc chỉ lo giữ thể diện, ai sẽ làm những thứ này, ngài thật sự thật là lợi hại."
Cung Âu đứng ở nơi đó không để ý đến cô, chăm chú xào cơm rang trứng.
Mona vừa ca ngợi vừa tới gần Cung Âu, cơ hồ cả người đều kề sát vào người Cung Âu.
"Na Na."
Thời Tiểu Niệm lên tiếng.
Mona xoay đầu lại, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm một mặt mừng rỡ, "Tiểu Niệm, cô chưa ngủ a"
Thời Tiểu Niệm nhìn cô, khuôn mặt Mona khi tẩy trang tuy không tinh xảo bằng lúc trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt màu nước biển lam giống như bảo thạch.
"Cô đã tỉnh"
Thời Tiểu Niệm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, có chút khách khí, tầm mắt rơi vào trên đùi của cô.
Mona mặc một váy, so với lúc mặc đồ thể thao không giống nhau, có vẻ ôn nhu hơn rất nhiều, trên bắp chân cuốn một vòng băng trắng tinh.
Thấy cô nhìn về phía chân mình, Mona cười lên, "Ừ, tỉnh lại có chút đói bụng,  vào đây lại thấy Cung tiên sinh đang rang cơm, thật là lợi hại."
Lại là một câu lợi hại.
Khòi lượn quanh mù mịt như vậy, mùi tiêu bay khắp bếp, Mona cảm thấy mùi vị cơm rang này tốt ở chỗ nào?
Thời Tiểu Niệm không biết Mona có phải là khen thật lòng không, cũng không tiện nói cái gì.
Cung Âu bên kia đã bày lên một đĩa cơm lớn, một đĩa tiêu, sau đó đem bát cơm rang không tiêu chuyển đến  trong mâm, một bộ dáng đại công cáo thành, "Thời Tiểu Niệm, có thể ăn cơm rồi"
""
Thời Tiểu Niệm muốn chạy trốn.
"Cung tiên sinh tự mình làm cơm cho Tiểu Niệm ăn" Mona có chút kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, tự đáy lòng ca ngợi nói, "Cung tiên sinh, ngài thật không giống quý tộc."
"Ừ, không quý tộc nổi so với gia tộc của các cô."
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy xem thường.
"Đây đều là quá khứ, gia tộc Lancaster chúng tôi đã tiến bộ rất nhiều, bằng không làm sao sẽ quen biết được với Cung gia đây." Mona nghe được Cung Âu chửi bới gia tộc của mình, không khỏi phản bác, ánh mắt có chút cao ngạo.
Cung gia tuy có hỗn huyết, nhưng nói cho cùng bản chất vẫn là người phương Đông, người da vàng, nếu không phải địa vị hôm nay của Cung Âu siêu nhiên, hắn là thiên tài, gia tộc Cung gia cũng sẽ không nổi danh.
Nghe vậy, Cung Âu cười một tiếng khinh bỉ, "Nhìn không ra được, đã nghĩ lẫn vào người ngoài tắm đời kế tiếp các ngươi nghĩ đến rất đẹp, gia tộc của các ngươi không đào hoàng kim, đổi chuyên ngành nằm mơ thật không"*
"Ngài.."
Mona bị chọc tức, đứng ở nơi đó nói không ra lời.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó trầm mặc nhìn bọn họ, chuyện cao thấp, đắt rẻ liên quan tới gia tộc, cô hoàn toàn không hiểu, căn bản không khuyên được gì.
Xem ra, cô học còn rất xa, không đủ, cô còn muốn đi tìm hiểu một chút chuyện xảy ra giữa hai gia tộc.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ.
"Thời Tiểu Niệm, ăn cơm" Cung Âu một tay bưng đĩa, một tay nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm hướng đến bàn dài.
Thời Tiểu Niệm bị nghẹn không chịu được, nhìn 1 màn trị liệu hắc ám, đột nhiên cũng không cảm thấy đói bụng, "Vẫn là đi ra ngoài ăn đi, đến phòng ăn phía ngoài."
Bên này đều là một bộ dáng muốn thiêu cháy.
"Ừ."
Cung Âu bưng cái đĩa lên tiếng.
Tia sáng chiếu vào trong phòng ăn, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn ăn nhìn này đĩa cơm rang trứng, tay không tự chủ được sờ lên bụng của mình.
Nếu ăn, là hại bảo bảo; nếu không ăn, là lãng phí  tâm ý của Cung Âu.
Cô biết, Cung Âu không phải cố ý đùa bỡn cô, hắn là thật sự rất chăm chú làm cơm rang.
Làm sao bây giờ?
Là chọn bảo bảo, hay là chọn Cung Âu?
Thời Tiểu Niệm xoắn xuýt cực kỳ.
"Cung tiên sinh, tôi hi vọng ngài tôn trọng gia tộc chúng tôi một chút."
Mona từ phòng bếp bên kia khập khễnh lại đây, cầm trên tay cái túi còn chưa mở, vẻ mặt thành thật đi tới trước bàn ăn hướng Cung Âu nói.
Cung Âu đang ngồi ở nơi đó, lười biếng, một đôi con ngươi đen yên lặng nhìn kỹ lấy Thời Tiểu Niệm, chờ thưởng thức dáng dấp cô ăn.
Nghe được thanh âm của Mona, Cung Âu có chút không vui quay đầu nhìn về phía cô, "Tôn trọng? Trong xương cô cho rằng người da vàng không xứng với gia tộc cô, sao tôi phải để các ngừoi vào mắt?"
"Tôi nào có cho rằng không xứng"
Mona lý luận.
"Trên cả khuôn mặt cô đều viết thân là người da trắng, thân là hậu duệ Lancaster, thật buồn nôn, kiêu ngạo, " Cung Âu lạnh lùng thốt, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, một đôi con ngươi đen chứa đầy sủng nịnh, "Thời Tiểu Niệm, ăn cơm."
"Tôi..."
Mona không cãi lại được.
Cô ngoại trừ lý luận ở chuyên ngành của mình, tranh chấp trên phương diện khác cùng Cung Âu chỉ có thể rơi vào thế hạ phong.
Thân là hậu duệ gia tộc Lancaster, cô kiêu ngạo có cái gì không đúng sao?
Cung Âu liếc cô một chút, chẳng muốn nói chuyện với cô, rất nhanh nhìn chăm chú về cái thìa vẫn bất động của Thời Tiểu Niệm, "Thời Tiểu Niệm, ăn cơm, tự nhiên đờ ra làm gì?"
"Nha, không có."
Thời Tiểu Niệm nắm cái thìa lên, nhìn đĩa thức ăn hắc ám này, thực sự không biết làm sao ăn.
Trước đây không có bảo bảo, cô cố hết sức còn dám ăn, nhưng bây giờ...
Có thể ảnh hưởng tới bảo bảo hay không?
Mona phiền muộn nhìn Thời Tiểu Niệm, không khỏi sờ sờ cái bụng, lẩm bẩm một tiếng, "Tôi cũng đói bụng."
Nói xong, Mona mở túi bánh mì ra, một đôi mắt liếc nhìn  Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn cô, nhớ tới vừa nãy ở trong phòng bếp Mona hướng Cung Âu dựa vào gần như vậy, cô là thật sự thích  cơm rang này?
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm Thanh Nhu nói, "Mona, cô có muốn nếm thử một chút không?"
"Không được"
ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, nhưng chưa kịp ngăn cản, Mona dựa vào gần Thời Tiểu Niệm, nghe vậy liền đem cơm rang chuyển tới, cầm lấy cái thìa liền nếm thử một miếng.
sắc mặt Cung Ậ trầm xuống.
"Ăn thật ngon nha, sao lại làm được mùi vị này, không khó ăn, rất đặc sắc, xưa nay tôi chưa từng ăn." Mona nuốt xuống một thìa cơm rang, liên tiếp cảm khái.
Là rất thật lòng ca ngợi.
Không hề có một chút ý cười hoặc nịnh nọt, nói xong, Mona lại liên tục ăn vài miếng cơm rang.
""
Môi Thời Tiểu Niệm khẽ nhếch, hợp đều hợp không lên, khiếp sợ nhìn Mona.
Thực sự là cô hiểu lầm sao?
Mona cũng không phải là hết sức lấy lòng Cung Âu.
Bây giờ khứu giác của Quý tộc thực sự là bi ai.
"Thật sự ăn ngon." Mona nhìn Cung Âu, "Cung Âu, ngàu còn cao ngạo hơn tôi, nhưng không thể phủ nhận, ngài làm cơm thật không tệ."
Sắc mặt Cung Âu tái xanh, đang muốn phát tác nghe được câu này không biết bắt bẻ cô như thế nào, chỉ giận dỗi nói, "Tôi làm đương nhiên ngon nhưng ai cho phép cô ăn, để xuống cho tôi"
"A, được rồi."
Mona nhanh chóng đưa mấy thìa vào trong miệng, lúc này mới thả đĩa xuống, đẩy tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, có chút áy náy hướng cô cười cừoi, "Thật không tiện, ăn quá ngon, ăn một miếng liền ăn nhiều một chút."
"Không, không có chuyện gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.