Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina
"…"
Hắn là chuẩn bị mang cô ra vùng ven biển định cư à
Thời Tiểu Niệm kéo kéo khóe miệng, gượng ép cười cười, nhìn Cung Âu nói, "Thế nào mà tôi cảm giác như anh không muốn để tôi trở lại"
"Trở lại thì em cũng ngủ cùng tôi, ở đây thì em cũng ngủ cùng tôi, đối với tôi mà nói có cái gì khác biệt"
Cung Âu nhíu mày, ngữ khí dương dương ngông cuồng tự đại.
"…"
Thời Tiểu Niệm tràn đầy hắc tuyến, đẩy tay hắn ra, mặc kệ hắn, "Vậy anh cứ làm việc của anh đi, tôi đi ra ngoài tiếp tục học tập."
"Hôn tôi một cái rồi mới được đi"
Cung Âu bá đạo mở miệng, cũng không chờ cô chủ động, đem cô kéo dựa vào gần chính mình, môi mỏng hôn một cái thật sâu.
Thời Tiểu Niệm bị hôn một lúc lâu sau mới được thả ra.
Cô rời đi nhà gỗ nhỏ.
Cung Âu ngồi ở đó, đôi con ngươi đen kịt  nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang khuất dần kia, sắc mặt càng lạnh lùng.
Hắn giơ ngón tay lên, đầu ngón tay ở trên bàn gõ mấy cái, trên màn hình máy vi tính lập tức xuất hiện tin tức cổ phiếu của tập đoàn Mộ thị trên thị trường chứng khoán đang hạ giá một cách chóng mặt.
Chỉ chốc lát sau, Phong Đức từ bên ngoài đi vào, Cung Âu trầm mặt cầm lấy cốc nước trên bàn liền hướng trước mặt Phong Đức trước đập xuống đất.
Cốc nước rơi trên mặt đất, toàn bộ nước vung vãi đi ngoài.
"Một chút việc cũng đều làm không xong, người phụ nữ kia cũng đã bắt đầu hoài nghi ông" Cung Âu tức giận hướng Phong Đức gầm nhẹ.
Vừa nãy, nếu không phải hắn nghe được có một trận tiếng chạy bộ từ bên ngoài vang lên, đúng lúc đóng màn hình máy tính lại, nếu không hết thảy đều bại lộ.
"Là tôi làm việc không chu toàn."
Phong Đức cúi đầu.
"Nếu để cho Thời Tiểu Niệm biết một chút tin tức gì liên quan với tập đoàn Mộ thị, tôi liền đem các ngươi phế bỏ toàn bộ " Cung Âu trừng mắt hắn quát, bên trong con ngươi đen xuất hiện đầy tơ máu.
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức gật đầu, dừng một chút, lại nói, "Nhưng mà thiếu gia, sớm muộn gi Thời tiểu thư cũng sẽ biết."
Coi như khống chế được điện thoại di động của Thời tiểu thư, khống chế toàn bộ nguồn tin tức ở làng du lịch, nhưng bọn họ cũng không thể ở nơi này ngốc cả đời.
"Ông thì biết cái gì"
Bây giờ còn không phải thời cơ.
Cung Âu từ trên ghế đứng lên, sắc mặt âm trầm, con ngươi đen lộ tia quyết tuyệt, "Chờ Thời Tiểu Niệm yêu tôi, thì Mộ Thiên Sơ hắn tính là cái gì"
Chờ Thời Tiểu Niệm triệt để yêu hắn, dù cô ấy có biết được Mộ Thiên Sơ là do hắn hại chết, cô cũng sẽ nghiêng về hắn bên này.
Phong Đức nhíu nhíu mày, nói, "Nhưng mà"
Hắn rất muốn nói như vậy sẽ chữa lợn lành thành lợn què à, thế nhưng dù thế nào cũng không thể mở miệng, Cung Âu liền trừng mắt lại, Phong Đức không thể làm gì khác hơn là im lặng.
"Vậy tôi đi ra ngoài trước, thiếu gia."
Phong Đức lùi về sau chuẩn bị rời đi.
"Chờ chút" Cung Âu gọi ông lại, trên gương mặt lạnh lùng  lộ ra mấy phần không dễ chịu.
"Thiếu gia có cái gì cần dặn dò"
"khụ." Cung Âu hắng giọng một cái, trầm giọng nói, "Khi còn trẻ ở nước Anh ông không phải đã từng chơi đùa với không ít thiếu nữ sao, làm sao truy, nói một chút, không, toàn bộ đều viết tỉ mỉ cho tôi"
"Thiếu gia, tôi là đuổi theo nữ nhân, không phải chơi gái." Phong Đức minh oan cho chính mình, hắn là người đàng hoàng.
"Bảo ông viết thì liền viết đi, từ bao giờ mà ông dông dài như vậy" Cung Âu véo lông mày.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức gật đầu, có chút bất đắc dĩ.
Thiếu gia đây là truy Thời tiểu thư mà không còn tìm được chiêu nào để truy, lại hướng về một ông già như hắn lấy kinh nghiệm.
Phong Đức lập tức rời đi, bỗng dưng, ông lại quay đầu lại, nhìn về phía Cung Âu, "Thiếu gia, tôi còn muốn hỏi một câu, ngài chuẩn bị đem tập đoàn Mộ thị công kích đến tình trạng gì"
Tập đoàn Mộ thị đã như ngọn đèn trước gió.
Lấy vị trí mà Mộ Thiên Sơ đang ngồi là cái ghế tổng giám đốc thì sao, căn bản không đủ để chống lại thiếu gia.
Vừa nhắc tới Mộ Thiên Sơ, sắc mặt Cung Âu đặc biệt âm lãnh.
Hắn đi tới trước máy vi tính, lạnh lung nhìn chằm chằm từng gợn sóng trên thị trường chứng khoán, môi mỏng hơi nhếch lên, từng chữ từng chữ mở miệng, "Ta muốn Mộ Thiên Sơ hắn như con chó gãy chân, vĩnh viễn bò không dậy nổi"
Hắn đã điều tra rõ ràng tất cả chuyện.
Hắn cuối cùng cũng đã rõ ràng nguyên nhân Mộ Thiên Sơ đã từng vô ý hay cố ý khiêu khích hắn tới từ đâu, lần đầu tiên hắn nhẹ tay trừng phạt, lại giúp cho Mộ Thiên Sơ đuổi được Thời Địch, Thời Trung, giúp Mộ Thiên Sơ khôi phục cuộc sống độc thân.
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể cân nhắc nam nhân độc thân.
Buồn cười, thật sự cho rằng độc thân là đủ rồi sao
Dám mơ tưởng đến người đàn bà của hắn, hắn muốn cả đời này Mộ Thiên Sơ đều phải ở tầng thấp nhất của con người giãy dụa muốn sống không được, muốn chết cũng không thể
Đã sáu ngày đến làng du lịch cạnh biển, Cung Âu vẫn không mang Thời Tiểu Niệm xuống biển, vẫn muốn cô tiếp tục học tập.
Những gì có thể học, cô đã học được gần đủ rồi, chỉ còn thực hành nữa thôi.
Thời Tiểu Niệm học đến có chút khó chịu, dù biển rộng có xinh đẹp đi nữa thì nhìn từ sáng đến tối cũng phát chán, người ở làng du lịch cũng rất ít khi nói chuyện cùng cô, Cung Âu lại đang bận bịu công việc.
Cô cũng không có cảm hứng sáng tác hay giấy vẽ, làm việc không được.
"Ôi chao, ai, ôi"
Thời Tiểu Niệm đội mũ che nắng trên đỉnh đầu, quay về biển rộng thở dài thật sâu.
Tẻ nhạt.
Một đám nhân viên mặc áo sơ mi từ bên người cô đi qua, mỗi người cầm trên tay cái ván trượt.
Vừa thấy được ván trượt, mắt Thời Tiểu Niệm sáng lên, chạy tới, rất có hứng thú hỏi, "Có thể dạy tôi lướt sóng hay không "
Tìm một trò gì đó để chơi, dù sao cũng hơn là rỗi rãnh không có chuyện gì để làm.
"Lướt sóng không phải là dễ, Thời tiểu thư thân phận cao quý, Cung tiên sinh không an bài chúng tôi, chúng tôi không dám." Một người trong số nhân viên hướng cô cung kính mà nói, sau đó được người bên cạnh vội vàng lôi đi, "Đi thôi đi thôi chúng ta đi lướt sóng."
Một đám người trốn tránh rời đi, mỗi người đều nói năng cẩn thận, đi xa rồi mới bắt đầu vừa nói vừa cười.
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ chạy đi.
Nhân viên làng du lịch thật giống như không muốn lại gần cô, nói được một hai câu liền muốn rời đi, thật giống như trên người có có bệnh truyền nhiễm vậy.
Cũng bởi vì không còn điện thoại di động
Lý do này thì cũng quá hẹp hòi đi.
Thời Tiểu Niệm phẫn nộ quay đầu hướng về một nhà gỗ đi vào, cầm điện thoại di động lên liền ấn nút gọi cho Hạ biên tập.
Vừa nhậ được cuộc gọi của cô, Hạ biên liền kích động quát lên, "Cô nãi nãi của tôi ơi, cô còn không về a, có biết hay không công ty sắp bị bán đi mất rồi."
"Không phải tôi không muốn về a, không về được, Cung Âu không biết bị trúng cái gì, nhất định bắt tôi phải ở lại làng du lịch thêm một thời gian nữa."
Thời Tiểu Niệm nói.
Quan hệ của cô và Cung Âu Hạ biên tập đã biết hết.
Lời của cô vừa nói ra, ở bên kia Hạ biên trầm mặc hồi lâu, mới nói, "Này nếu nếu như vậy, cô ở lại đó một thời gian ngắn đi, còn lại để tôi an bài, nhưng các bức vẽ cần ký tên thì làm sao bây giờ làm sao bây giờ, độc giả đang mong chờ lắm."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút kỳ quái, Hạ biên tập không có rít gào lại cứ như vậy đồng ý để cô ở thêm một thời gian nữa
Thật thần kỳ.
Gàn đây những người xung quanh cô đều kỳ kỳ quái quái.
"Không thể đợi thêm một quãng thời gian à" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Không chờ được, chờ thêm nữa chắc tôi phải tự mình ký rồi" Hạ biên tập kích động nói.
Thời Tiểu Niệm suy tư chốc lát, nói, "Như vậy đi, cô đem các bức vẽ cần ký tên đến chỗ này cho tôi, đến làng du lịch ấy, tôi cho cô địa chỉ, đến lúc đó tôi sẽ thừa dịp Cung Âu đang bận, lén lút đi lấy, lén lút ký tên, sau đó lén lút đưa lại."
Liền thần không biết quỷ không hay.
Chỉ cần Cung Âu không nhìn thấy nội dung các bức vẽ này là được.
"Ôi, tôi đi, cô đây là đang làm kẻ trộm à." Hạ biên tập hít một hơi, "Quên đi, cô đem điện chỉ nói cho tôi biết, tôi gởi cho cô."
"Cô mang thêm cho tôi cả giấy vẽ và dụng cụ nữa, còn có máy tính bảng, để tôi tiếp tục sáng tác." Thời Tiểu Niệm nói rằng.
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm báo ra địa chỉ bên này, cúp điện thoại, đang muốn đi về phía trước, chỉ thấy  trước cửa sổ một nhà gỗ  cái nào đó  bùng lên một ngọn lửa.
Bén lửa 
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, vội vã hướng bên đó chạy đến, chỉ thấy một bóng người cao to từ trong nhà nhanh nhẹn nhảy ra.
Không phải Cung Âu thì còn ai.
Cung Âu đứng ở nơi đó, áo sơ mi sắn tới khuỷu tay, bị sặc khói làm cho họ sặc sụa, cả người chật vật đến lợi hại.
"Anh đang ở đây làm cái gì" Thời Tiểu Niệm nghi ngờ đi tới.
Cung Âu xoay người nhìn về phía cô, bàn tay thon dài xoa xoa mặt, trên má trái có một vết than đen, làm khuôn mặt anh tuấn của hắn trở nên khôi hài.
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, lướt qua hắn ló đầu vào, bên trong là nhà bếp.
Nhà bếp giờ khắc này hoàn toàn là hiện trường vụ tai nạn, đồ ăn văng đầy đất, cá, thịt rung tóe, mà lửa trên bếp gas còn đang bật, vừa nãy ngọn lửa là bùng lên ở chỗ này.
Một người quen vòa bếp như Thời Tiểu Niệm nhìn thấy này cảnh tượng quả thực không thể nhẫn nhịn, "Cung Âu, anh đây là muốn làm gì "
Làm sao còn có người có thể đem nhà bếp biến thành như vậy.
Ngũ khí ghét bỏ của cô làm Cung Âu tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, cứng miệng nói, "Đúng, tôi đang muốn xem cháy nhà, không được sao"
"Được, Cung tổng giám đốc anh muốn làm cái gì mà không được."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, lướt qua hắn chuẩn bị đi vào, tay Cung Âu nắm lấy tay cô, "Chớ vào, bên trong đang bén lửa rồi."
"Không có chuyện gì, rẳ đi là được rồi."
Không tắt bếp đi liền chuẩn bị được xem cháy nhà rồi.
Thời Tiểu Niệm hất tay của hắn ra muốn đi vào, Cung Âu tóm chặt lấy tay cô, mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.
Sức cô không chống lại được hắn, chỉ có thể bị mạnh mẽ kéo ra ngoài, thời điểm ra khỏi cửa, Thời Tiểu Niệm thấy trên bàn để nguyên liệu nấu ăn đặt một quyển sổ.
Cô thuận tay cầm lấy.
"Đi theo tôi, không cho phép đi vào"
Cung Âu siết tay cô kéo ra, không phát hiện cô cầm quyển sổ.
Bọn người Phong Đức chạy tới, cầm lấy bình chữa cháy vọt vào nhà bếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.