Chương trước
Chương sau
Editor: nguyentrangjr
Ha ha, Đúng vậy a.
Đều đem tính khí hóa thành mõm sói đối phó cô, hắn đương nhiên sẽ không nổi nóng.
"Cung Âu, sau này có thể hay không đừng hôn tôi dưới ánh mắt của mọi người” Trong phòng làm việc tổng giám đốc N.E, Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách, màu trắng của mình, không nhịn được nói với người đàn ông đang chăm chú làm việc.
"Không thể."
Cung Âu vung bút lên tập văn kiện, rồng bay phượng múa kí xuống tên của mình, âm thanh liều lĩnh đến ngông cuồng tự đại.
""
"Tôi và em đã thoả thuận rồi sau này đều phải theo phương thức của tôi, đây chính là phương thức của tôi” Cung Âu khép lại một phần văn kiện,, chuyển mắt nhìn về phía cô, "Tôi muốn hôn em liền hôn em, tôi muốn em liền muốn em, em không thể cự tuyệt"
"Nhưng là"
"Không có nhưng là" Cung Âu nói, "Một lát nữa tôi có hẹn, em theo tôi ra ngoài, ở trong xe chờ tôi."
"Nha."
Thời Tiểu Niệm không thể cự tuyệt cũng là chẳng muốn cự tuyệt.
Cung Âu hiện tại chính là nhất định phải đem cô 24 giờ đều quấn vào bên người, cô không có biện pháp trốn thoát.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, cầm bút trong tay, chuẩn bị vẽ tranh, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy một tin nhắn đến từ số điện thoại của Đường Nghệ, lúc trước cô gọi tới số này, Đường Nghệ không có nhận.
Ngón tay Thời Tiểu Niệm lướt qua màn hình, mở tin nhắn ra.
Ôn chuyện.
Thời Tiểu Niệm mím mím môi, nắm chặt điện thoại di động, thành thật mà nói, cô không có suy nghĩ muốn cùng Đường Nghệ gặp mặt.
Ở trên chuyến tàu lần trước, hai người đều không có gần gũi như trước đây, nói chuyện đều lộ ra xa lạ.
Nhưng nghĩ đến việc nhìn thấy Đường Nghệ, Thời Địch ở cái tiểu trấn xa xôi kia, Thời Tiểu Niệm lại không chịu nổi lòng hiếu kỳ của mình, làm sao có khả năng ngày đó tất cả mọi người đều rãnh rỗi như vậy, cùng đi đến một chỗ.
"Cung Âu, anh có hẹn, tôi cùng bạn học cũ đi đến Cá Cựu được không" Thời Tiểu Niệm hướng về Cung tổng giám đốc xin xỏ.
Cô có thể từ Đường Nghệ hỏi thăm chút chuyện.
"Em lại đây."
Cung Âu khép lại một phần văn kiện đã xem xong, tiếng nói trầm thấp, mang theo tính mệnh lệnh.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đứng lên hướng hắn đi tới, Cung Âu đem cô ngồi ở trên đùi mình, ôm lấy cô liền gặm môi cô, hôn triền miên, bàn tay to lớn sờ lên tay cô, vuốt ngón tay đeo nhẫn mảnh khảnh, vuốt trên mặt chiếc nhẫn.
"Ưm"
Thời Tiểu Niệm bị hôn, hô hấp không thoải mái.
Cung Âu lúc này mới buông cô ra, sau đó lại hôn tiếp, liều lĩnh giày xéo môi lưỡi cô, mãi đến tận khi thân thể của cô mềm nhũn, người không tự chủ được ngã vào bộ ngực của hắn, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Một màn hôn triền miên đi qua, Cung Âu lúc này mới buông tha cô, thấp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô, nhẹ giọng nói, "Đi thôi."
"Ừ." Thời Tiểu Niệm vuốt môi bị hắn hôn sưng lên, miễn cưỡng nói ra một ừ chữ.
Cô bây giờ đi đâu cũng phải được sự cho phép của hắn.
Hắn nói nhà của hắn là nhà của cô, hắn càng giống như cái người giám hộ đi, một người giám hộ bá đạo.
"Hẹn ở phòng sát vách tôi." Cung Âu lại nói một câu.
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì.
"Không cho phép cách tôi vượt quá một ngàn mét."
""
Hiện tại có phải hắn không thấy cô một khắc liền sống không nổi không.
"Có nghe hay không" Cung Âu cắn một cái vào lỗ tai của cô, bất mãn cô nãy giờ không nói gì.
"Biết rồi, Tổng tài đại nhân, ngài ở trên, ngài nói cái gì thì là cái đó."
Thời Tiểu Niệm rất là bất đắc dĩ, cô thật chưa thấy người nào nói chuyện bá đạo như Cung Âu.
Đừng nói cô không thích hắn, nếu cô thật yêu thích hắn, phỏng chừng cũng bị loại gió này doạ chạy.
"Em biết là tốt rồi"
Cung Âu rất hài lòng với sự nghe lời của cô.
"Vậy tôi đi hẹn bạn học cũ." Thời Tiểu Niệm trở lại bàn đọc sách của mình, gửi tin nhắn cho Đường Nghệ, ước định thời gian, địa điểm cẩn thận.
Buổi chiều.
Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm bước vào một trụ sở tư nhân xa hoa, Cung Âu liền trực tiếp bao hai phòng liền nhau, để Thời Tiểu Niệm đi một mình vào trong đó.
Như vậy thì cô sẽ không rời quá xa hắn.
Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô.
Căn phòng rất hoa lệ, huy hoàng, lấy màu vàng làm chủ đạo, cả phòng được trang trí giống như cung điện vậy, Thời Tiểu Niệm đi vào, cảm giác mình đang đi vào một thế giới xa hoa.
Theo Cung Âu, mỗi chỗ cô đến đều khác biệt với trước đây.
Thời Tiểu Niệm đi tới trước tủ rượu, nghĩ ngợi một lát, từ giữa lấy ra một bình rượu đỏ nồng độ khá cao, đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Rượu còn chưa có mở, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Đường Nghệ mặc một bộ quần áo trắng tinh đứng ở cửa, tay cầm túi xách Enma, khuôn mặt lộ ra khí chất văn nghệ nhìn cô, mỉm cười xin lỗi, "Thật không tiện, Tiểu Niệm, mình đã tới chậm."
"Không sao, mình cũng vừa mới đến." Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngồi đi."
"Được." Đường Nghệ bỏ túi xuống, ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ, nhìn quanh bốn phía gian phòng, không khỏi hâm mộ nói, "Nghe nói nơi này không phải có tiền là có thể đặt trước, đây là trụ sở tư nhân cao cấp, là Cung tiên sinh đặt cho cậu à"
Thời Tiểu Niệm đứng trước bàn, nhàn nhạt nở nụ cười, không nói thêm gì, đem nút gỗ bình rượu gỡ xuống, thay Đường Nghệ rót một chén, "Đã lâu không gặp, uống một chén."
Rượu là công cụ khách sáo tốt nhất.
Hơn nữa, Thời Tiểu Niệm nhớ tửu lượng của Đường Nghệ cũng không tốt.
Đường Nghệ tựa hồ cũng không muốn bỏ qua cái đề tài này, ngón tay nắm ly rượu cùng cô nhẹ nhàng đụng vào, mẫn cảm nói, "Làm gì, muốn chuốc rượu mình"
"Đúng vậy a, muốn cậu quá chén, nhìn thử xem bộ dáng say khướt của cậu có còn giống hồi đại học không"
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, một câu nói, gợi lại quãng thời gian của hai người ở đại học.
"Mình sẽ không say." Đường Nghệ để chén rượu xuống, một đôi mắt trắng đen rõ ràng tò mò nhìn cô, "Đúng rồi, lần trước cáo biệt quá vội vàng, nói cho mình một chút xem, ba năm trước đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hiện tại cậu cùng Cung tiên sinh xảy ra chuyện gì a"
"Cậu không phải đều biết sao"
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nếm thử một miếng, rượu đỏ mùi vị có chút cay đắng.
"Biết được không nhiều mà." Đường Nghệ nói.
Thời Tiểu Niệm nắm chén rượu, nở nụ cười tự giễu nhìn về phía cô, "Cậu đối với chuyện ba năm trước có vẻ rất hứng thú"
Lần trước hỏi, lần này lại hỏi.
Cô có loại trực giác, Đường Nghệ tựa hồ có chút vấn đề gì đó, nhưng cụ thể là vấn đề gì cô không rõ.
"Bạn học cũ ôn chuyện mà, tùy tiện tâm sự. Cậu không thích mình sẽ không nói nữa." Đường Nghệ có chút ngượng ngùng cười cười, "Vậy nói một chút những năm qua cậu sống thế nào đi"
Nói qua, Đường Nghệ bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, theo thói quen vuốt sợi tóc dài, động tác uyển chuyển, không mất đi nét quyến rũ.
Đường Nghệ thật không giống với trước đây.
Trước đây trên người Đường Nghệ không có những mùi vị quyến rũ này.
"Còn có thể làm sao mà sống, mình vẽ tranh châm biếm, cậu cũng biết đấy hồi đại học mình rất yêu thích tranh châm biếm, tháng ngày trải qua rất đơn giản tẻ nhạt." Thời Tiểu Niệm nói ngắn gọn về mình, " Cậu thì sao? Xem chừng những năm qua cậu trải qua rất tốt."
"Mình" nghe vậy, sắc mặt Đường Nghệ ảm đạm, cảm giác có chút say, một lát sau, Đường Nghệ ngước mắt nhìn về phía cô, "Cậu nghĩ thế thật à"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng mà nhìn kỹ một màn cay đắng trong mắt Đường Nghệ, tia cay đắng này làm cho cô có ảo giác thời gian quay về.
Thời đại học, các cô ở cùng một ký túc xá.
Đường Nghệ luôn liều mạng học tập, kiếm việc làm thêm, trong mắt chính là cay đắng chỗ này sao, còn mang theo chút quật cường nồng đậm, vào lúc ấy, các cô là bạn rất thân.
Không giống nhau.
Không chờ Thời Tiểu Niệm nói chuyện, Đường Nghệ bỗng nhiên từ trước bàn đứng lên, chỉ vào chiếc túi Enma ở một bên, "Hiện tại mình có rất nhiều quần áo, có nhiều túi xách hàng hiệu, nhưng thực tế mình trải qua cũng không tốt, mình không biết mình muốn cái gì"
Cô nói, cô trải qua không tốt, không biết bản thân muốn cái gì.
""
Thời Tiểu Niệm yên tĩnh lắng nghe.
"Trước đây, nhà mình nghèo như vậy, những thứ người khác có mình đều không có, nghèo đến mức tiền học phí đều phải vay mượn, mình chỉ có thể điên cuồng làm thêm, bị bệnh cũng không dám đi bệnh viện." Đường Nghệ nhìn mình chằm chằm vào chiếc túi, cười khổ một tiếng, "Mình thực sự là sợ nghèo, mình cho rằng sau khi tốt nghiệp, mình có thể sống tốt."
Thời Tiểu Niệm nghe thanh âm của cô, rơi vào kí ức thời đại học.
Khi đó, hai người các cô thường dựa vào cửa sổ ký túc xá, cầm hai bình nước khoáng chạm cốc, sau đó cùng nhau nói cố gắng, một người nói phải cố gắng kiếm tiền, một người nói muốn nỗ lực trở thành một hoạ sĩ tranh châm biếm nổi tiếng khắp thế giới.
"Nhưng mình phát hiện, người nghèo chính là người nghèo, cái đạo lí đơn giản như vậy mà mình không biết, dù có nỗ lực bao nhiêu, mình đều đuổi không kịp người khác" Đường Nghệ bỗng nhiên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, tự giễu nói, "Mình biết, khi cậu nhìn thấy bạn trai mình ở trên chuyến tàu kia, trong đáy lòng đã khinh bỉ mình."
Lông mi Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng run rẩy, cô nhìn về phía Đường Nghệ, ánh mắt thẳng thắn, "Không có. Mình chỉ là cảm thấy sao cậu có thể lựa chọn một loại sinh hoạt như vậy."
Cô biết Đường Nghệ là đặc biệt nỗ lực hơn người, là một nữ thần cao ngạo, lạnh lùng, kết quả mấy năm không gặp, nhưng lại thành một nữ nhân Hào Môn.
Loại tương phản này làm cho cô bất ngờ.
"Thích loại sinh hoạt này a, thời đại này phải dựa vào vật chất, không có tiền ai để ý đến a." Đường Nghệ cười nói, cầm lấy bình rượu đỏ lại tự rót cho mình đầy một chén, bưng lên đến miệng liền uống, uống vào mấy ngụm nói, "Mình biết cậu cũng xem thường mình, nhưng mình cần sinh hoạt, cần tiền, mình sợ nghèo, sợ lúc gần chết cũng không có tiền"
Nói xong lời cuối cùng, Đường Nghệ kích động, trong mắt bịt kín một tầng lệ.
Thời Tiểu Niệm lặng im mà nhìn cô, rõ ràng trước đây Đường Nghệ khác xa lúc trước, bị sinh hoạt ép đến mức này.
"Cậu uống hơi nhiều." Thời Tiểu Niệm đứng lên, ấn xuống một tay cô đang muốn nâng chén rượu lên, khẽ nói, "Một lát nữa người phục vụ sẽ mang bánh ngọt tới, đừng uống rượu nữa."
Tửu lượng của Đường Nghệ không cao, không thể uống nữa.
"Để mình uống đi." Đường Nghệ cười khổ nhìn cô, "Cậu không biết, mình ở trước mặt người có tiền là giả bộ thục nữ, thế giới nữ nhân hào môn có đủ loại tranh đấu, căn bản không có bằng hữu, lẽ nào gặp lại bạn học cũ, mình còn phải giả bộ"
""
Thời Tiểu Niệm nhìn cô, tay chậm rãi rút về.
Đường Nghệ bưng chén rượu lên liền đem toàn bộ uống cạn, lông mày chăm chú nhăn lại, không hề còn khí chất văn nghệ ngày thường.
Người phục vụ mang bánh ngọt lên, lúc tiến vào, Đường Nghệ đã say đến không ra hình thù gì, mang giày cao gót đứng trên bàn, lớn tiếng mà hô, "Cho tôi hai bình nước khoáng, tôi muốn 1 đồng tiền loại kia, 1 đồng tiền loại kia"
""
Người phục vụ há hốc mồm.
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng đem Đường Nghệ kéo xuống, kéo đến một bên trên ghế salông ngồi xuống, nhìn người phục vụ thật không tiện nói, "Ngươi đi ra ngoài trước đi, nơi này có tôi là được rồi."
"Được, tiểu thư." Một người phục vụ hướng cô đi tới, trên tay bưng một khay, "Cung tiên sinh bảo tôi nói với cô ngài ấy đang chờ cô."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.