Chương trước
Chương sau
Sau khi ký kết vài điều của hiệp ước không bình đẳng, Diệp An Thần mới nhận ra mình tự tay đào hố sâu đó tự nhảy xuống, ô ô ô…… Tổng Tài đại nhân không có tế bào lãng mạn. Diệp An Thần nước mắt lưng tròng nhìn ánh trăng, quả nhiên làm người là không nên tìm đường chết a, hơn nữa tự làm bậy thật sự không thể sống a QAQ
“Chúng ta đây là đi…… Trường học?” Nhìn phong cảnh bên ngoài, Diệp An Thần rất kinh ngạc nói.
Đông Phương Tuyệt ở khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm: "Đúng vậy!”
“Chúng ta đi đến trường để làm gì?” Nhíu nhíu mi, tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài, Diệp An Thần quay đầu lại rất nghi hoặc, nhìn khoé mệng Tổng Tài đại nhân hởi mỉm cười càng thêm nghị hoặc.
“Bí mật.” Đông Phương Tuyệt tiếp tục cười nói.
Còn…… Bí mật? Diệp An Thần càng thêm nghi hoặc, chỉ là nhìn Tổng Tài đại nhân thật lâu cũng không thấy Tổng Tài đại nhân có ý muốn nói cho cậu, Diệp An Thần cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ Tổng Tài đại nhân mang cậu đến trường rốt cuộc là vì cái gì? Cũng không phải để nhắc nhở cậu mỗi ngày phải hảo hảo học tập, hướng về phía trước đi!
Thực nhanh đã đến trường, Đông Phương Trinh đi xe bên đường nhỏ, mỉm cười xuống xe, đi đến phía Diệp An Thần ngồi mở cửa xe, trên mặt vẫn là treo nụ cười mỉm, đối với còn Diệp An Thần còn chưa biết đang xảy ra cái gì nói: “Xuống xe.”
?? Tuy rằng tràn đầy nghi vấn, nhưng Diệp An Thần nghe thấy Tổng Tài đại nhân nói vẫn ngoan ngoãn xuống xe, khi chân đạp lên lá cây trên mặt đất, Diệp An Thần vẫn không hiểu Tổng Tài đại nhân mang cậu tới trường học làm gì? Nghi vấn ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn về phía Tổng Tài đại nhân, chỉ thấy Tổng Tài đại nhân vẫn mỉm cười như cũ.
"Nhìn tôi như vậy làm gì? Còn lo lắng tôi đem em đi bán sao?” Sủng nịch nhìn Diệp An Thần vẫn thực nghi hoặc, Đông Phương Tuyệt cười kéo Diệp An Thần đi đến phía trước.
Buổi tối trường học thực đẹp, thực an tĩnh. Khi đèn đường chiếu rọi xuống, còn đường rất hoang vắng kia như cũng tản ra sự ấm áp, không biết là cái đạp lên lá cây gì, mà dưới chân phát ra tiếng lá sàn sạt rất nhỏ. Diệp An Thần nhìn chính mình cùng Tổng Tài đại nhân nắm tay ở bên nhau, lại nhìn nhìn Đông Phương Từ trước mặt, cậu cảm thấy giống như đã hiểu ra cái gì. Nhưng vì đã hiểu, lại làm Diệp An Thần đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Bản thân vẫn luôn quên mất việc suy nghĩ bảy ngày kia, cúi đầu nhìn chân chính mình dưới mặt đường, trái tim nhanh chóng nhảy lên, hiện tại chính mình phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng biết Tổng Tài đại nhân hôm nay hướng chính mình muốn đáp án, nhưng là…… Diệp An Thần nguyên bản cho rằng hôm nay cứ như vậy mà đi qua, nói không chừng Tổng Tài đại nhân thấy thái độ của cậu, liền biết đáp án nên sẽ không hỏi, không nghĩ tới……
Tổng Tài đại nhân cư nhiên lại ở chỗ này chờ chính mình a! Chậm rãi đi trên đường, bốn phía an tĩnh làm Diệp An Thần cảm thấy càng thêm khẩn trương, không bị nắm chặt tay, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm tâm cậu bình tĩnh một chút.
Nếu Tổng Tài đại nhân hỏi chính mình, chính mình phải trả lời như thế nào? Chuẩn bị há mồm, muốn chuẩn bị bài một chút, chỉ khi há mồm lại không biết muốn nói gì, em nguyện ý? Nhưng lại không phải kết hôn, nói mấy chữ này giống như…… Nghĩ như thế nào như thế nào cũng cảm thấy biệt nữu a! Nhưng nếu là em yêu anh, trong lòng đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng khi nghĩ nói thì trong lòng vốn đã khẩn trương này càng khẩn trương thêm.
“Đây là mang em đi bộ sao.” Diệp An Thần nói rất sung sướng, nhưng là chỉ có Diệp An Thần biết, cậu có bao nhiêu khẩn trương. Tiến lên một bước, cùng Tổng Tài đại nhân sóng vai đi cùng một chỗ, nghiêng đầu, lại thấy ánh đèn dừng ở trên người hai người, như có vầng sáng nhàn nhạt, Diệp An Thần đột nhiên cảm thấy, kỳ thật, cùng Đông Phương Tuyệt cứ đi như vậy cũng tốt.
Nghe tiếng côn trùng kêu bên tai, nguyên bản tâm rất khẩn trương cũng bình phục.
“Đúng vậy, hôm nay như thế nào cũng muốn cùng em tới nơi này.” Đông Phương Tuyệt đứng yên, xoay người, mỉm cười nhìn Diệp An Thần.
Nơi này? Nghe Đông Phương Tuyệt nói xong, Diệp An Thần đem ánh mắt từ trên người Đông Phương Tuyệt dời đi, thấy rõ cảnh sắc chung quanh sau đó hơi hơi kinh ngạc một chút, nhưng thật ra lại là một loại cảm xúc nói không nên lời, như khẩn trương, cũng như rất chờ mong, lại như thỏa mãn?
Ở dưới ánh đèn, khung cảnh xung quanh làm người xem không phải rất rõ, nhưng liền tính là như thế, Diệp An Thần cũng nhớ rõ nơi này là nơi nào. Khi đó là trời sáng, khác với hiện tại, nhũng vẫn là rất đẹp. Giương mắt, Diệp An Thần cảm thấy, cậu hiện tại đã khẳng định Tổng Tài đại nhân muốn nói chính là cái gì.
Đông Phương Tuyệt kéo Diệp An Thần, tiếp tục đi về phía trước, đi vào dưới tàng cây lúc trước, mới xoay người, rất hoài niệm nói: “Lúc trước ở nơi này gặp được em, bất quá tôi cũng không nghĩ tới chính là, lúc trước ở chỗ này gặp được em, em lại là người sẽ ràng buộc tôi cả đời!”
Ràng buộc cả đời sao? Chính mình là người ràng buộc người trước mắt sao?? Diệp An Thần trong nháy mắt không biết làm sao, cậu đi vào thế giới này, mọi người, mọi việc, đều xa lạ, cậu chính là muốn ở nơi này làm một khách qua đường, xem xong kết thúc, cậu liền rời đi. Nhưng hiện tại lại có người nói, cậu…… Là cậu ràng buộc hắn?
Liền tính là đời trước, cũng không có người đối cậu nói qua hai chữ này, chỉ là…… Trái tim hơi hơi rụt rụt, có hai chữ cảm giác cũng không kém, nắm thật chặt lấy tay Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần ngẩng đầu đứng tại chỗ, trong mắt chỉ còn là Đông Phương Tuyệt, có lẽ……Hắn cũng là ràng buộc cậu đi!
Bằng không, vì cái gì hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này? Vì cái gì bọn họ sẽ gặp nhau, vì cái gì bọn họ sẽ yêu nhau? Giống như Bạch Tịch Vũ nói, chỉ cần bỏ lỡ một chút, rất nhiều việc sẽ thay đổi, liền không có Đông Phương Tuyệt hiện tại đứng ở chỗ này cùng Diệp An Thần. Ngày cậu đi vào thế giới này, có phải hay không chính là vì gặp được hắn, vì Đông Phương Tuyệt?
"Tôi nói rồi, bảy ngày sau tôi sẽ đến lấy đáp án của em.” Đông Phương Tuyệt tiến lên, hơi cúi đầu, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười. Khom lưng, ở trên mía mắt Diệp An Thần hôn nhẹ lên, lại thật lâu không có rời đi. Nhìn người trước mặt khi hân hôn lên, cảm giác người nọ không phản kháng cự tuyệt, Đông Phương Tuyệt duỗi tay ôm Diệp An Thần sắp dán vào hắn.
“Nhưng là tôi chỉ nhận một đáp án.” Khóe miệng cười không thể nào che dấu được, huống chi hiện tại Đông Phương Tuyệt căn bản là không muốn che dấu, hiện tại hắn, muốn cho toàn thế giới người biết, người này là của hắn.
“……” Này vẫn là muốn nghe đáp án sao? Đối với Tổng Tài đại nhân bá đạo trước mặt, Diệp An Thần ném hết cảm động vừa có, trong lòng trợn trắng mắt, “Bá đạo.”
“Đúng vậy, tôi chính là bá đạo như vậy.” Nghe thấy Diệp An Thần trả lời, Đông Phương Tuyệt tâm tình càng tốt, đem người trong lòng ôm thật chặt, tiếp tục nói, “Nhưng là tôi chỉ bá đạo với mình em.”
Dùng lời ngon tiếng ngọt chính là phạm quy được không? Diệp An Thần mặt phiếm hồng, tim lại cảm thấy thực ngọt, mặc kệ là đàn ông hay phụ nũ vẫn đều là thích lời ngon tiếng ngọt sao?
“Nếu đã biết tôi bá đạo như vậy, vậy đáp án của em đâu?” Đông Phương Tuyệt dùng ngón tay nâng cằm Diệp An Thần lên, nhìn Diệp An Thần mặt đã ửng đỏ, Đông Phương Tuyệt cảm thấy, tự chủ hắn luôn luôn tự hào tự chủ giống như một chút lại một chút hỏng mất.
Đáp án! Anh đều chỉ nhận một đáp án, còn bảo tôi nói cái gì, bất quá…… Đối mặt với Tổng Tài đại nhân cậu thật sự có thể cự tuyệt sao? Nhưng Diệp An Thần lại cảm thấy chính mình không thể mở miệng, tuy rằng ở trong lòng luyện tập vài lần, nhưng khi thật sự đối mặt Tổng Tài đại nhân, câu nói kia làm như thế nào cũng nói không nên lời.
Muốn gật đầu, nhưng cằm lại bị giam cầm ở trong tay Tổng Tài đại nhân, vì thế chỉ có thể biệt nữu nhẹ giọng “Ân” một chút.
Chỉ là, "Tôi muốn nghe chính miệng em nói.”
Rõ ràng đang nghe một tiếng kia của Diệp An Thần đã cười nheo mắt lại, Đông Phương Tuyệt lại như cũ vẫn không buông cằm Diệp An Thần ra, như hướng Diệp An Thần nói, nếu hôm nay không trả lời, bọn họ liền như vậy.
“Em……” Nhỏ giọng nói một chữ, sau đó liền im lặng, sắc mặt vẫn như cũ phiếm hồng, cằm vẫn như cũ ở trên tay Đông Phương Tuyệt, hơi hơi ngẩng đầu.
Có một người nguyện ý vì ngươi gỡ một khối trăng xuống dưới đưa ngươi, như vậy…… Liền người này đi! Đang nhìn thấy trăng, Diệp An Thần cảm thấy chính mình đột nhiên suy nghĩ cẩn thận. Thời điểm nhìn Tổng Tài đại nhân liền cảm thấy, tình yêu còn không phải là như vậy sao? Đều là đại nam nhân, là hán tử, nếu thích, còn biệt biệt nữu nữu, lại không phải đại cô nương.
Vì thế dưới ánh đèn cùng ánh trăng, Diệp An Thần cũng thể hiện một phen bá đạo của Tổng Tài đại nhân, duỗi tay bắt lấy áo Tổng Tài đại nhân đem tổng tài đại nhân túm xuống, tiến lên, không giống như ngày thường hôn chuồn chuồn lướt, lúc này, Diệp An Thần ngay từ đầu liền cạy miệng Đông Phương Tuyệt làm một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Nhưng là……Khi Diệp An Thần muốn rời khỏi lại phát hiện…… Có đôi khi bắt đầu rồi liền không phải ngươi muốn dừng lại là có thể dừng lại, Tổng Tài đại nhân tay đè gáy Diệp An Thần, gia tăng nụ hôn này, mà Diệp An Thần cũng rốt cuộc minh bạch, có đôi khi là thật sự không thể khiêu chiến với sự bá đạo của Tổng Tài đại nhân.
Giống như hiện tại, không khí bên người một chút lại một chút biến mất, Diệp An Thần nhìn trăng trên đầu, đầu óc đã bắt đầu có điểm hỗn độn, nhưng là lại vẫn là muốn nói một câu, đây đều là tai hoạ từ ánh trăng mà ra a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.