Chương trước
Chương sau
Edit: Allure

Beta: Mietta Yuan

TÁM

Gần đây trong tiểu khu bắt đầu xuất hiện các vụ trộm khiến cho mọi người hoảng sợ.

Khương Dật: "Anh lắp một cái camera trong nhà nhé, như thế sẽ yên tâm hơn."

Lâm Khả: "Không được không được, nếu ba em biết trong nhà có gắn camera, kiểu gì cũng đòi chúng ta cho quyền kiểm soát theo dõi."

Như thế tương đương với việc sống dưới mí mắt của ba Lâm, nghĩ vậy, Khương Dật nhịn không được rùng mình một cái.



Dù sao cũng là tiểu khu xa hoa, an ninh chắc là không tệ. Khương Dật và Lâm Khả quyết định tạm thời theo dõi xem sao đã.

Một đêm nào đó mấy hôm sau, hai người về đến nhà, phát hiện máy tính quý báu của Lâm Khả bị trộm.

Lâm Khả tức giận khóc lớn: "Huhuhu, em tốn vài buổi tối mới có cảm hứng mà vẽ được vài bức, cũng chưa kịp lưu lại."

Khương Dật an ủi: "Không khóc không khóc, anh có một người em họ là hacker chuyên nghiệp, để anh bảo nó hỗ trợ tìm xem, nhất định sẽ tìm được máy tính về cho em, được không?"

Lúc này Lâm Khả mới ngừng khóc thút thít, cậu hít mũi bắt đầu thúc giục: "Vậy anh bảo nó mau tìm giúp em đi."

Khương Dật: "Ừ. Anh nhất định bắt nó tìm được cho em. Được chưa nào?"

Việc máy tính Lâm Khả bị trộm bị ba Lâm biết được, ông ở trong lòng thầm mắng người trẻ tuổi không biết cẩn thận, sai cấp dưới gắn một cái camera mini ở cửa nhà con trai. Như vậy, vừa không quấy rầy người trẻ tuổi sinh hoạt, lại có thể bảo đảm trong nhà an toàn, một công đôi việc.

CHÍN

Em họ Khương Dật mang đến một cái laptop màu bạc ngầu lòi, đi vào trong nhà Lâm Khả, hỏi mấy vấn đề, lách cách gõ máy tính một giờ, liền tìm được vị trí máy tính Lâm Khả.

Ngón tay thon dài nhân tiện cung cấp cho chú cảnh sát thông tin về nơi trú ẩn của tên trộm. Sau đó xóa sạch dấu vết trên mạng.

Hai ngày sau cảnh sát gọi điện thoại tới, kêu Lâm Khả đến lấy máy tính về.



Về đến nhà, Lâm Khả ôm máy tính vừa tìm được, kích động mà hôn Khương Dật ở cửa nhà.

Trùng hợp là ba Lâm đang mở cuộc họp, nhàm chán quá nên mở điện thoại xem đủ thứ, liền thấy một màn gây khiếp sợ kia.

Khương Dật kia thế mà dám hôn con trai ông? Nhìn xem ông cầm bốn mươi thanh đao chém rớt đầu hắn thế nào.

Ba Lâm lấy vận tốc ánh sáng đến nhà Lâm Khả, đen mặt điên cuồng gõ cửa.

Khương Dật đi mở cửa, thấy ông chủ lớn đứng ở cửa, vừa định chào hỏi, liền thấy một nắm đấm vung tới trước mặt.

'Bốp' một tiếng, Khương Dật chảy máu mũi.

Lâm Khả nghe được động tĩnh bèn đi tới, thiếu chút nữa bị bộ dạng đáng thương của Khương Dật dọa sợ.

Lâm Khả: "Ba, ba đánh A Dật làm gì?"

Ba Lâm: "Tên khốn kiếp này thế mà lại dám hôn con! Ba không có đánh chết hắn là còn may cho hắn."

Lâm Khả: "A Dật là bạn trai con, hôn con thì có làm sao? Hơn nữa, là con chủ động hôn hắn, muốn đánh cũng nên là đánh con."

Ba Lâm: "Hắn là bạn trai con?"

Khương Dật muốn giữ chặt Lâm Khả, nhưng vì chảy máu quá nhiều nên hắn đã có chút choáng váng, muốn giữ cũng không được.

Lâm Khả: "Đúng vậy, năm nhất bọn con xác định quan hệ, đến bây giờ đã hơn bốn năm."

Ba Lâm: "Con trai, con đừng nói giỡn với ba."

Lâm Khả mắt ngấn nước hỏi: "Ba, ba thật sự hiểu con sao?"

Nói xong liền lôi Khương Dật đi bệnh viện, để lại một mình ba Lâm đứng ở cửa.

Ta thật sự không hiểu con trai mình sao?

Ba Lâm ngẩng đầu nhìn trời thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.