(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068)
"A, quên mất, còn có một thứ đi cùng mày." Lục Mạch quay đầu nhìn cửa nhỏ bên kia, "Đã từng được huấn luyện cảnh khuyển một thời gian, nhưng bởi vì ở hiện trường án mạng quá ồn ào nên bị loại. "
Cửa nhỏ bị mở ra, Husky màu bạc đeo dây chó thè lưỡi, trừng mắt xanh, tầm mắt xoay một vòng trong văn phòng, cuối cùng dừng trên người Ôn Thất Bạch.
Ôn Thất Bạch:... Bây giờ cậu nói rút lui vẫn còn cứu vãn được không?
Husky yên lặng lui về trong phòng nhỏ, bên trong leng keng rầm rầm nửa ngày, miễn cưỡng tìm ra một cái đĩa bằng inox, ngậm ra, đặt ở trước mặt Ôn Thất Bạch.
Ôn Thất Bạch:...
Lục Mạch:...
Bộ trưởng:...
Chủ nhân của Husky:...
Nhị Hà: Gâu
Lục Mạch đột nhiên cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Buổi chiều hôm đó, Lục Mạch một đường dắt Husky đi đấu trường, Ôn Thất Bạch cũng đi theo bên cạnh.
Husky bị Lục Mạch lôi kéo, đối với Ôn Thất Bạch lại không có một chút biện pháp phòng hộ, bởi vì Lục Mạch nói cái thiết bị định vị trên cổ Ôn Thất Bạch kia cho dù chặt đầu cũng không lấy được, căn bản không cần sợ Ôn Thất Bạch chạy, còn nói chỉ có loại não tàn như Tô Cảnh Dược mới có thể sợ Ôn Thất Bạch chạy loạn.
Ôn Thất Bạch đứng ở đầu tường cúi đầu khinh bỉ Lục Mạch một cái, mặc kệ nói như thế nào, anh có nhận thức như vậy ông đây rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nha-ben-va-con-meo-cua-han/2563228/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.