Trong đầu Đồng Đông Thăng liên tục có ba từ chạy qua.
Thẩm Chi Diệu....
Thẩm Chi Diệu.....
Thẩm Chi Diệu.....
Trong đầu hắn ta đột nhiên như có tiếng sét sẹt qua, chắc không phải là chú Hai của Thẩm Tinh Không đâu chứ?
Tổng tài đương nhiện của tập đoàn quốc tế Tín Dương?
Hắn ta lại nuốt nước bọt.
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên nhìn xe của bảo vệ đang được lái tới, cô vội vàng chạy lại gần, kéo cánh tay của Thẩm Chi Diệu, nói nhỏ: “Đừng đánh nữa....bảo vệ tới rồi.”
Thẩm Chi Diệu vỗ nhẹ vào đầu cô một cái, ngữ khí có vẻ coi thường: “Tránh ra xa một chút, quay về học cách dùng mắt nhìn người của ba em đi rồi hãy đi ra ngoài.”
Đồng Đông Thăng bị anh kéo lên rồi đẩy ra, vẫn còn đang chao đảo thì bảo vệ liền chạy tới khống chế hắn ta, Triển Lam đứng bên cạnh kêu lên: “Chính là anh ta, chính người này dở trò lưu manh, đưa anh ta tới đồn cảnh sát đi ạ!”
Đồng Đông Thăng tức giận nghiến răng lại, quay đầu liếc nhìn Thẩm Chi Diệu đang đứng thẳng người và Thẩm Tinh Không đứng bên cạnh, tuy tức giận nhưng hắn ta cũng không dám làm gì nữa.
Nhìn bảo vệ đưa hắn ta đi, Thẩm Tinh Không cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên càng lạnh hơn.
Người đàn ông bên cạnh nắm hai tay vào với nhau, cúi đầu xuống nhìn cô, nói với ngữ khí và ánh mắt lạnh lùng: “Em toàn dây vào hạng người gì thế?”
Thẩm Tinh Không cúi gằm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-nha-dau-bat-duoc-em-roi/3030104/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.